Chương 106. Nổi giận
Lý Mộ vẻ mặt kinh ngạc: “Làm sao vậy?”
Tô Hòa vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn, lòng còn sợ hãi nói: “Vừa rồi nếu đệ tiếp tục niệm, hồn của ta chỉ sợ sẽ trực tiếp tan biến...”
Lý Mộ khẽ biến sắc, xem ra mặc dù là hắn tu đến cảnh giới thứ tư, vẫn không thể nắm giữ lực lượng của《 Đạo Đức Kinh 》, hắn đánh mất ý nghĩ thử, nói: “Xin lỗi, thiếu chút nữa hại tỷ...”
Ánh mắt Tô Hòa vẫn chấn động như cũ, khó có thể tin nói: “Sao có thể có đạo thuật ngay cả tu vi cảnh giới thứ tư cũng không thể thi triển, thuật này nếu thành công dẫn động, không biết sẽ có uy lực lớn cỡ nào, cưỡng ép dẫn động, ắt gặp cắn trả, đệ về sau tuyệt đối đừng tùy tiện thử...”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Đệ biết rồi.”
Tô Hòa áp chế rung động trong lòng, nhìn Nhâm Viễn đã ngất đi, hỏi: “Người này xử trí như thế nào?”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, nói: “Trước phế đi đạo hạnh của hắn, sau đó dẫn hắn về nha môn.”
Tô Hòa nâng tay, một luồng ánh sáng màu trắng đánh vào đan điền Nhâm Viễn, nói: “Tỷ đã phế đi pháp lực của hắn, đi thôi, tỷ đưa đệ rời khỏi...”
Lý Mộ vác Nhâm Viễn đã ngất, khi cùng Tô Hòa đi ra khỏi vịnh Bích Thủy, u cốc trong núi cách nơi đây mấy chục dặm, một cái bóng âm u bỗng dưng hiện lên.
Dưới áo bào đen, bóng người đó mỉm cười, nói: “Thú vị...”
Bên vịnh Bích Thủy, Lý Mộ vác Nhâm Viễn đã ngất, nói với Tô Hòa: “Nếu không tỷ theo đệ trở về đi, đệ có thể mỗi ngày nấu cơm cho tỷ, tỷ cũng không cần một mình ở nơi này...”
Hắn đưa ra đề nghị này, cũng không phải có ý gì đối với Tô Hòa, mà là sau khi bọn họ hợp thể, loại lực lượng cường đại đó, khiến Lý Mộ nhớ mãi không thôi.
Lý Mộ tuy chỉ có cảnh giới thứ nhất, nhưng sau khi bị Tô Hòa cảnh giới thứ tư nhập vào, lại có thể phát huy ra thực lực vượt xa cảnh giới thứ tư.
Mà Tô Hòa làm hồn thể, sau khi có được thân thể, cũng có thể thi triển pháp thuật chính đạo nàng trước kia không thể thi triển.
Hai người bọn họ chung một chỗ, vừa lúc lấy thừa bù thiếu, ưu thế bù cho nhau.
Tô Hòa lắc lắc đầu, lại cũng chưa giải thích cái gì, nói: “Tỷ không thể rời khỏi nơi này, đệ nhớ thường đến thăm tỷ là được rồi.”
Lý Mộ có chút thất vọng, lại cũng không miễn cưỡng, sau khi từ biệt với nàng, đi ra khỏi vịnh Bích Thủy.
Hắn đi một khắc đồng hồ, phía trước liền có một bóng người nhanh chóng đến, khi Lý Thanh nhìn thấy hắn, lập tức hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Lý Mộ lắc lắc đầu: “Không sao.”
Lý Thanh nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới hỏi: “Tà tu kia đâu?”
“Chết rồi.”
Lý Mộ ném Nhâm Viễn xuống đất, nói: “Hắn thời điểm vừa rồi đuổi giết ta, vừa lúc có một người tu hành chính nghĩa đi ngang qua, giết tên tà tu kia, cứu ta...”
Lý Thanh nhìn nhìn hắn, hỏi: “Vị tiền bối đó ở đâu?”
Lý Mộ chỉ vào một phương hướng, nói: “Mới vừa đi.”
Người áo bào đen bị tru sát, Nhâm Viễn cũng bị bắt, Lý Thanh nhẹ nhàng thở ra, đồng thời sắc mặt lại lạnh đi, nhìn về phía Lý Mộ, hỏi: “Vừa rồi ai cho ngươi tự chủ trương?”
Lý Mộ mở miệng ngập ngừng: “Ta...”
Hắn còn chưa nghĩ ra trả lời như thế nào, lại có mấy bóng người xuất hiện ở phía sau, rất nhanh đã đến bên cạnh bọn họ.
Chu bộ đầu dẫn mấy người khác, khẩn trương hỏi: “Tà tu kia đâu?”
“Bị một tiền bối đi ngang qua giết rồi.” Lý Mộ chỉ chỉ Nhâm Viễn trên mặt đất, nói: “Người này là hung thủ giết hại cha con thợ săn, đã bị tiền bối kia phế đi tu vi, hắn ở trong hai tháng, liên tiếp vượt qua hai cảnh giới Luyện Phách cùng Ngưng Hồn, chỉ sợ người vô tội chết ở trong tay hắn, không chỉ cha con thợ săn...”
Chu bộ đầu mặt âm trầm, nói: “Trước mang hắn về nha môn, lại thẩm vấn kỹ sau.”
An bài xong tất cả cái này, hắn mới nhìn Lý Mộ, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao.” Lý Mộ cười cười, nói: “May có vị tiền bối đó...”
Chuyện có liên quan Tô Hòa, Lý Mộ cũng không tính nói chi tiết cho Chu bộ đầu, nhưng gã cũng không hỏi nhiều, tà tu không đi chính đạo, nghịch thiên làm việc, ai cũng có thể giết, lý do của Lý Mộ tuy trùng hợp một chút, nhưng gã không thể không tin.
Bằng không, gã căn bản không thể giải thích, lấy đạo hạnh nhỏ nhoi của Lý Mộ, là như thế nào từ trong tay tên tà tu Thần Thông kia chạy thoát.
Người tu hành nha môn huyện Dương Khâu vốn không nhiều, Thần Thông cảnh càng là một người cũng không có, Trương huyện lệnh không có mặt, hai người tu hành khác ngoài Lý Thanh và Hàn Triết, ở ba tháng trước đã bị điều tạm đến Chu huyện, nhất thời không rút ra được nhiều nhân thủ hơn.
Ở sau khi nhận được tin tức, Chu bộ đầu ở trong thời gian ngắn nhất, liên hệ mấy người tu hành khác trong huyện chạy tới, vốn đã làm tốt chuẩn bị ác chiến một trận, lại không ngờ dễ dàng như vậy đã xong việc.
Nha môn huyện, lão Vương làm xong ghi chép, nhìn Lý Mộ, tặc lưỡi, nói: “Tiểu tử ngươi vận khí cũng thật sự là tốt, thế mà có thể từ trong tay tà tu Thần Thông cảnh chạy thoát...”
Lý Mộ nói: “Có thể mệnh ta tương đối tốt...”
Lão Vương che miệng ho khan vài tiếng, nói: “Cũng đúng, mệnh thứ này, thật đúng là nói không chắc được, nhưng, ngươi thoát được một phiền toái, lại trốn không thoát một cái khác...”
Lý Mộ kinh ngạc nói: “Ta còn có phiền toái gì?”
Lão Vương liếc xéo bên ngoài, ánh mắt Lý Mộ nhìn qua, nhìn thấy Lý Thanh ôm kiếm đứng ở nơi đó, khuôn mặt lạnh lùng, tựa như một khối hàn băng ngàn năm.
Trên đường trở về, nàng liền không nói một câu nào với Lý Mộ, Lý Mộ biết nàng là tức giận.
Hắn đi ra khỏi phòng trực, tới cạnh Lý Thanh, cúi đầu nói: “Đầu nhi, ta sai rồi...”
Lý Thanh nhìn cũng không thèm nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi có cái gì sai?”
Lý Mộ nói thực: “Ta không nên tự chủ trương, chưa được ngươi cho phép đã tách ra chạy trốn.”
Ánh mắt Lý Thanh rốt cuộc nhìn về phía hắn, giọng điệu vẫn lạnh như băng: “Ngươi có phải cho rằng, ngưng tụ ba phách, đã rất lợi hại, có thể chống lại tà tu Thần Thông cảnh hay không?”
Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Không phải.”
Lý Thanh trong thanh âm mang theo tức giận: “Vậy ngươi dựa vào cái gì dẫn dắt gã rời đi?”
Lý Mộ chưa trực tiếp trả lời, mà là hỏi ngược lại: “Nếu đầu nhi là ta, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Môi Lý Thanh giật giật, phát hiện nàng không thể phản bác Lý Mộ, lạnh lùng nói: “Ngươi là đầu nhi hay ta là đầu nhi, từ khi nào đến lượt ngươi tới hỏi ta?”
Lý Mộ thở dài nói: “Là ngươi.”
Lý Tứ có một câu nói đúng, tiên nữ cũng là nữ nhân.
Đã là nữ nhân, thì có đặc tính của nữ nhân.
Ví dụ như khi nàng phát hiện, giảng đạo lý giảng không lại, sẽ lựa chọn không giảng đạo lý.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lý Thanh, nói: “Tình huống lúc đó, nếu chúng ta cùng nhau chạy trốn, không đợi được chạy về huyện thành, sẽ bị hắn đuổi kịp, cùng nhau chạy, chỉ có đường chết, tách ra chạy, một bên khác mới có cơ hội sống sót, ta cho rằng lựa chọn của ta không có sai.”
Lý Thanh nói: “Cho nên ngươi liền mang cơ hội nhường cho ta?”
Hết chương 106.