Chương 139. Cái chết của Ngô Ba (2)
Huyền Độ nhìn quanh, nói: “Ra ngoài trước rồi nói sau.”
Trước khi đi, Lý Thanh ném ra mấy lá bùa, mang cương thi trong hang này, tính cả thi thể Tần sư huynh, đốt thành tro tàn.
Thi độc của phi cương, so với khiêu cương càng dữ dội hơn, hắn chết bởi tay phi cương, chỉ có đốt ngay tại chỗ, mới sẽ không thi biến chế tạo phiền toái.
Làm xong tất cả cái này, bốn người mới dọc theo thông đạo lúc tới, đi ra phía ngoài.
Huyền Độ trên đường, đều lải nhải đối với Lý Mộ.
“Lý thí chủ, lấy tuệ căn của ngươi, không tu phật đáng tiếc, ngươi thật sự không cân nhắc chút nữa sao?”
“Xin lỗi, không cân nhắc.”
“Ngươi có điều kiện gì, có thể đưa ra chúng ta đều có thể thương lượng.”
“Không cạo đầu có thể chứ?”
“Có thể.”
“Không ở chùa miếu có thể chứ?”
“Đương nhiên cũng có thể.”
“Cưới lão bà có thể chứ?”
“Cái này... Thật sự không thể.”
“Vậy không có gì để thương lượng...”
...
Mặc kệ Huyền Độ lưỡi nở hoa sen như thế nào, cũng vẫn chưa thể thuyết phục Lý Mộ.
Đi ra khỏi thông đạo, một khắc đó lại thấy ánh mặt trời, Huyền Độ thở phào, nói: “Người đời đều bị che mắt, Lý thí chủ ngươi tuệ căn thâm hậu như thế, chẳng lẽ cũng không thể ngoại lệ sao?”
Lý Mộ nói: “Đại sư nhìn lầm rồi, ta không có tuệ căn gì, chỉ là một tục nhân.”
Huyền Độ mở mồm muốn nói cái gì, Lý Thanh thản nhiên nhìn gã một cái, nói: “Hắn không muốn xuất gia, còn xin đại sư đừng làm khó người ta.”
Huyền Độ nhìn nhìn Lý Thanh, lại nhìn nhìn Lý Mộ, như đã hiểu cái gì, thở dài thật dài, nói: “Một khi đã như vậy, bần tăng về sau không bao giờ miễn cưỡng tiểu thí chủ nữa...”
Lý Mộ thở ra một hơi, hắn đối với Huyền Độ giảng đạo lý giảng không lại thì thích chơi cứng, vẫn có chút kiêng kị.
Huyền Độ không nhắc chuyện bảo Lý Mộ xuất gia nữa, lại nói: “Bần tăng còn có một chuyện muốn nhờ, mong tiểu thí chủ đáp ứng.”
Hòa thượng này dù sao có ân cứu mạng với hắn, Lý Mộ nói: “Chỉ cần không phải xuất gia, mọi việc đều dễ thương lượng.”
Huyền Độ mỉm cười, nhìn về phía Lý Mộ, hỏi: “Pháp kinh tiểu thí chủ tu hành, hẳn là không phải bản pháp kinh cơ sở kia nhỉ?”
Đã không giấu được, Lý Mộ đơn giản thẳng thắn, dứt khoát nói: “Đó là một mùa đông tuyết lớn trắng trời, một lão hòa thượng...”
Lý Thanh liếc Lý Mộ một cái, chưa mở miệng.
Sau một lát, Huyền Độ lắc lắc đầu, nói: “Bần tăng không phải là mơ ước pháp kinh của tiểu thí chủ, chỉ là bần tăng vừa rồi thấy pháp kinh này dẫn động phật quang không tầm thường, phương trượng chùa Kim Sơn ta, mấy tháng trước, bị một tà tu gây thương tích, bị hủy căn cơ tu hành, trong phật quang này ẩn chứa lực lượng huyền diệu, bần tăng cũng nhìn không thấu, có lẽ có thể giúp hắn chữa trị căn cơ, thanh trừ bệnh cũ...”
Huyền Độ cứu hắn một mạng, nương cơ hội này, Lý Mộ vừa lúc có thể trả lại ân tình.
Lý Mộ nghĩ nghĩ, nói: “Cứu người tự nhiên có thể, chỉ là pháp lực của ta thấp kém, có thể sẽ làm đại sư thất vọng.”
Huyền Độ cười cười, nói: “Đến lúc đó, tiểu thí chủ có thể mượn pháp lực bần tăng, cho dù là bất thành, chùa Kim Sơn cũng nợ ngươi một nhân tình.”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Vậy chờ ta trở lại huyện nha, lại đi chùa Kim Sơn bái phỏng.”
Tuệ Viễn gãi gãi cái đầu trọc của mình, nói: “Pháp kinh này lợi hại như thế, mùa đông đó, Lý thí chủ gặp được, nhất định là cao tăng phật môn...”
Huyền Độ mỉm cười, cũng không nói chuyện.
Ngày đó Lý Mộ vào ở chùa Kim Sơn, tượng phật trong chùa vô cớ sáng lên, biểu thị có pháp kinh mới chào đời, chuyện đó đến bây giờ còn quấy nhiễu tăng lữ trong chùa, giờ phút này, trong lòng Huyền Độ đã có đáp án.
Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, cũng không nhiều lời, chỉ là trong ánh mắt nhìn về phía Lý Mộ ngẫu nhiên lộ ra tiếc hận.
Lý Mộ đứng ở lối vào hang động dưới lòng đất, nhìn quanh, phát hiện nơi này khác biệt rất lớn với lúc bọn họ vào.
Mặt đất nơi bọn họ đứng, khắp nơi đều là vết cháy đen, cây cối chung quanh cũng bốc ra từng làn khói đen, như là vừa mới trải qua một cuộc đại chiến thảm thiết.
Nơi đây lưu lại pháp lực dao động, cùng với thiên địa linh khí hỗn loạn, cũng đã chứng thật một điểm này.
Ánh mắt Lý Mộ nhìn quét bốn phía, ở dưới một thân cây, thấy được một bóng người quen thuộc.
Ngô Ba nằm dưới cái cây đó, ngoài thân thể tràn đầy lỗ máu, hình thể so với vừa rồi mất nước ít nhất một nửa, tinh huyết trong cơ thể bị hút khô, thân thể không còn phách lực, nguyên thần cũng không biết chạy đi đâu rồi.
Hắn hiển nhiên giống với Tần sư huynh, bị cương thi kia hút thành thây khô.
Tuệ Viễn lẩm bẩm hỏi: “Ngô bộ đầu còn sống không?”
Người tu hành Tụ Thần cảnh, cần mang ba hồn tụ thành nguyên thần, sau khi nguyên thần ngưng tụ, chỉ cần nguyên thần bất diệt, cho dù là thân thể tổn hại, cũng có thể mượn xác sống lại.
Lý Thanh lấy ra một tấm Tiên Nhân Chỉ Lộ Phù, Lý Mộ ngầm hiểu, tiến lên vài bước, từ trên người Ngô Ba giật xuống một sợi tóc, quấn quanh ở trên Tiên Nhân Chỉ Lộ Phù, sau đó mang lá bùa kia ném lên không trung.
Lấy tu vi Tụ Thần của Lý Thanh vẽ Tiên Nhân Chỉ Lộ Phù, có thể cảm ứng được phạm vi cực lớn, chỉ cần nguyên thần Ngô Ba còn, thì có thể dẫn tới lá bùa phản ứng.
Tiên Nhân Chỉ Lộ Phù gấp thành hạc giấy, vỗ cánh, bay đến không trung, sau khi xoay một vòng ở tại chỗ, liền thẳng tắp rơi xuống, đáp ở trên thi thể Ngô Ba.
Trong thời gian ngắn như vậy, nguyên thần Ngô Ba, không có khả năng chạy ra ngoài phạm vi Tiên Nhân Chỉ Lộ Phù cảm ứng.
Phù lục không có bất cứ phản ứng nào, nói rõ nguyên thần của gã cũng tiêu tán rồi.
Nói cách khác, Ngô Ba đã chết, chết rất triệt để.
Hồn phi phách tán, thân tử đạo tiêu.
Tuệ Viễn nhìn thi thể Ngô Ba, hai tay chắp lại, thương xót nói: “Nếu là Ngô bộ đầu không một mình đào tẩu, cũng sẽ không rơi vào kết cục hôm nay.”
“A Di Đà Phật.” Huyền Độ một tay hành một phật lễ, nói: “Mỗi thứ đều có số phận định sẵn, vận mệnh hắn đã như vậy, chẳng trách người ngoài.”
Ngô Ba đã chết, trong lòng Lý Mộ không khổ sở một chút nào.
Lý Mộ và gã không oán không thù, gã lại liên tiếp hạ sát thủ với Lý Mộ, cho dù cương thi kia chưa giết gã, Lý Mộ sớm hay muộn cũng phải tìm cơ hội giết chết gã.
Hắn cũng không hiếu sát, nhưng đối với người muốn lấy mạng mình, cũng sẽ không nương tay.
Phi cương vừa mới tiến hóa kia, ở giữa thuần dương chi thể cùng thổ hành chi thể, tựa như đối với người sau càng thêm thiên vị, bằng không, vừa rồi gặp phiền toái lớn chính là Lý Mộ.
Huyền Độ nhắm mắt cảm thụ một phen, nhìn phương hướng nào đó, nói: “Cương thi kia chạy về phía tây, bần tăng phải đuổi theo hắn, để tránh hắn gây họa càng nhiều dân chúng hơn...”
Lý Mộ nhìn bóng lưng hắn rời khỏi, nhắc nhở: “Thi này đã tiến hóa thành phi cương, Huyền Độ đại sư cẩn thận.”
Hết chương 139.