Chương 15. Đêm gặp
Sớm một ngày ngưng tụ bảy phách, hắn liền sớm một ngày thoát ly nguy hiểm.
Vào huyện nha, Lý Mộ gõ mở cửa một chỗ nha phòng bên trái, nam tử trung niên dựa bàn xử lý hồ sơ ngẩng đầu, khi nhìn thấy hắn, kinh ngạc nói: “Lý Mộ, sao ngươi lại tới đây?”
Lý Mộ cười cười, nói: “Chu bộ đầu, ta tới đưa tin.”
Chu bộ đầu đứng lên, hỏi: “Thân thể ngươi thế nào rồi?”
Lý Mộ nói: “Đã tốt hơn nhiều, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, ta đến nha môn xem có chỗ nào có thể giúp được hay không.”
Chu bộ đầu kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: “Ngươi thật sự không tĩnh dưỡng chút nữa, cho dù ngươi không đến huyện nha, bổng lộc một tháng này, nha môn vẫn sẽ bình thường phát cho ngươi.”
“Không nghỉ dưỡng nữa.” Lý Mộ xấu hổ nói: “Không có công không nhận lộc, cả ngày ở nhà, tiền này ta cầm cũng không yên tâm...”
Hưởng miễn phí tất nhiên thích, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn.
Lãng phí thời gian chính là lãng phí sinh mệnh, đây là hình dung chân thật về tình trạng trước mắt của Lý Mộ.
“Trước kia ngươi cũng không phải là như vậy, nhát gan sợ phiền phức, gặp chuyện có thể trốn là trốn...” Chu bộ đầu dùng ánh mắt đầy kỳ quái nhìn hắn, nói: “Nếu không phải pháp khí nghiệm hồn chưa có phản ứng, ngươi cũng có ký ức trước kia, ta thực hoài nghi ngươi có phải bị yêu vật nào đoạt xá rồi hay không...”
Trong lòng Lý Mộ hơi kinh hãi, xem ra mình biểu hiện vẫn có chút khác thường, trên mặt lại lộ ra nụ cười, nói: “Lần trước chính là ở bên ngoài xảy ra chuyện, nha môn không phải so với nhà ta càng an toàn hơn sao...”
Chu bộ đầu ngẩn ra một phen, sau đó mới nói: “Ngươi quả nhiên vẫn là Lý Mộ kia, muốn về huyện nha thì về đi, bây giờ nha môn không có việc gì, ngươi về phòng trực của mình trước, nếu có chuyện, Thanh cô nương sẽ truyền cho ngươi.”
Huyện nha chia làm ngoại nha cùng nội nha, nội nha là nhà trong của huyện lệnh đại nhân, chưa trải qua cho phép không thể vào, ngoại nha là nơi các quan lại làm việc, có hơn mười phòng trực diện tích không lớn.
Lý Mộ đi đến ngoài phòng trực của mình, còn chưa vào cửa, đã nghe được bên trong truyền đến một đợt tiếng vang “phốc phốc”.
“Đại, đại, đại, con mẹ nó, sao lại là tiểu...” Đây là thanh âm suy sút vô cùng của Trương Sơn.
Lý Mộ đi vào, nhìn thấy Trương Sơn Lý Tứ cùng một lão lại* vây quanh ở trước bàn, gã nhìn Trương Sơn một cái, nói: “Các ngươi lại lừa tiền lão Vương, không sợ bị đầu nhi biết?”
(*: nha dịch, sai dịch, người làm việc trong nha môn có tuổi)
Trương Sơn nhìn thấy Lý Mộ, vẻ mặt trên mặt thả lỏng, nói: “Ngươi không nói, ta không nói, lão Vương không nói, đầu nhi sao có thể biết?”
Lý Mộ nhìn nhìn lão lại kia, nói: “Lão Vương, còn không mau trở về, lát nữa đầu nhi của chúng ta đến đây, các ngươi một người cũng không chạy được...”
Lão Vương là thư lại huyện nha, ở huyện nha mấy chục năm, chủ yếu phụ trách biên soạn hộ tịch, cùng với sửa sang lại một ít hồ sơ án kiện, lão tuổi tuy lớn, trái tim cờ bạc lại còn trẻ tuổi, thường xuyên tới nơi này bài bạc với Trương Sơn Lý Tứ, mười lần có chín lần là thua tiền hùng hùng hổ hổ trở về.
Lão Vương nhặt lên mười mấy đồng tiền trên bàn, cười nói: “Là Lý Mộ à, thân thể tốt hơn chút nào chưa, ta nghe Trương Sơn nói, ngươi bị yêu tà câu hồn...”
“Khỏe hơn rồi khỏe hơn rồi.” Lý Mộ phất phất tay đối với lão, lại nói: “Đúng rồi lão Vương, ngươi cứ ở phòng trực đừng đi lung tung, lát nữa ta tìm ngươi có việc...”
Trương Sơn nhìn lão Vương, giữ lại nói: “Ài, lão Vương chớ đi chứ, làm hai ván nữa...”
“Thấy tốt rồi thì dừng tay.” Lý Mộ liếc liếc hắn, nói: “Lão Vương lớn tuổi rồi, đi đứng còn không tiện, kiếm tiền không dễ dàng, các ngươi đừng thắng lão mãi.”
“Cái gì bảo chúng ta thắng hắn...” Trương Sơn vẻ mặt bất mãn nói: “Vừa rồi ta thua tận mười bốn đồng, lão Vương hôm nay vận khí quá tốt rồi...”
Lý Mộ không tiếp tục đề tài này, quay sang hỏi: “Đầu nhi đâu?”
“Đầu nhi vừa rồi ra ngoài.” Trương Sơn kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: “Ngươi tìm đầu nhi làm gì?”
Lý Thanh không có mặt, Lý Mộ phất phất tay, nói: “Thôi, ta tìm lão Vương cũng tương đương.”
Lão Vương ở huyện nha không chỉ quản hộ tịch, tư liệu hồ sơ báo án của dân chúng huyện Dương Khâu, cũng đều sẽ qua tay lão, Lý Mộ muốn từ bên trong tìm một ít chuyện đơn giản, không có nguy hiểm, hơn nữa độ khó không lớn làm, để tìm kiếm cơ hội thu thập bảy thứ tình cảm.
Khi xoay người rời khỏi, hắn lại như là nhớ tới cái gì, nhìn Trương Sơn đang nhàm chán đùa nghịch xúc xắc, nói: “Ta chơi với ngươi hai ván thế nào?”
“Ngươi?” Trương Sơn ngẩn ra một phen, kinh ngạc nói: “Ngươi trước kia không phải chưa bao giờ chơi sao?”
Lý Mộ nói: “Hôm nay bỗng nhiên muốn chơi chút...”
“Được!” Trương Sơn mừng rỡ, hỏi: “Chơi cái gì?”
Lý Mộ nói: “Thì chơi lớn nhỏ đi.”
Không bao lâu, trong phòng trực, liền thường xuyên truyền đến tiếng cười của Trương Sơn.
“Ha ha, một hai ba, tiểu, ta thắng!”
“Năm năm sáu, đại, ta lại thắng!”
“Sáu sáu sáu, ha ha, ngươi thua ta hai đồng!”
...
Chỉ một lát sau, Lý Mộ đã thua mười mấy đồng tiền. Bộ khoái trong nha môn ngày thường chơi cũng đều là số nhỏ từng đồng tiền một, thua cũng thua không bao nhiêu tiền, người khác đều coi đây là tiêu khiển, ngẫu nhiên chơi, chỉ có Trương Sơn làm không biết mệt.
Trương Sơn thắng tiền, tâm tình rất vui vẻ, khóe miệng cũng sắp rách tới mang tai rồi, Lý Mộ lại đưa cho hắn một đồng tiền, hỏi: “Còn chơi không?”
“Không chơi nữa, không chơi nữa...” Trương Sơn thu hồi xúc xắc, tựa vào trên ghế, uể oải nói: “Chuyện gì vậy nhỉ, chơi với ngươi váng đầu quá, chân cũng có chút mềm nhũn, lần sau, để lần sau lại chơi...”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Nói rồi nha, ngày mai lại tiếp tục, ta đi tìm lão Vương trước...”
Một lát sau, một gian phòng trực khác, lão Vương ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lý Mộ, nói: “Hôm nay mặt trời thật đúng là mọc từ phía tây, Lý Mộ ngươi thế mà chủ động tìm việc làm?”
Lý Mộ không khách khí nói: “Bớt nói nhảm, mau giúp ta nhìn xem có hay không.”
Trong bộ khoái nha dịch huyện nha, lão Vương là qua lại với ba người bọn Lý Mộ nhiều nhất, vì không để lão hoài nghi, Lý Mộ nói chuyện với lão giọng điệu cũng tràn đầy tùy tiện.
Lão Vương cũng cũng chưa phát hiện khác thường, vừa lật xem hồ sơ trên bàn, vừa nói: “Ngươi đợi một chút, ta tìm đã...”
Lật vài tờ, lão rút ra một tờ giấy, nói: “Nơi này có một cái, Trương gia thôn xuất hiện một việc lạ, dê trong nhà mấy thôn dân không biết bị cái gì cắn chết, cả người không còn một giọt máu, huyện nha còn chưa phái người đi thăm dò, ngươi muốn đi không?”
Lý Mộ không chút do dự nói: “Cái sau...”
Gia súc bị hút khô máu toàn thân mà chết, đây rõ ràng là thứ loại yêu quỷ làm, Lý Mộ rất rõ mình có mấy cân mấy lượng, không đáng vì một chút cảm xúc vui sướng mà mang mạng mình đặt vào.
Lão Vương tiếp tục tìm, một lát sau, lại rút ra một tờ giấy, nói: “Nơi này còn có một cái, mấy người đánh cá phụ cận vịnh Bích Thủy đăng báo huyện nha, nói trong vịnh Bích Thủy có thủy quỷ tác quái, ngươi nếu không mau chân đi xem chút...”
“Cái tiếp theo!”
“Lão cha Trương viên ngoại vừa hạ táng bảy ngày, mộ đã bị người ta đào, thi thể cũng không cánh mà bay, ngươi nếu không hỗ trợ tìm xem...”
Hết chương 15.