Đại Chu Tiên Lại

Chương 175. Ưu sầu của Vãn Vãn (2)

Chương 175. Ưu sầu của Vãn Vãn (2)

Lý Mộ là một người đáng giá phó thác, Liễu Hàm Yên hy vọng có thể mang Vãn Vãn phó thác cho hắn, về phần chính nàng, cùng bọn họ làm hàng xóm cả đời, đã rất thỏa mãn.
Lý Mộ đã trở về sân, lại đi ra, Liễu Hàm Yên thấy hắn mở mồm muốn nói cái gì, lập tức nói: “Ta đời này cũng không muốn gả cho ai, ngươi bớt có ý đồ với ta!”
Lý Mộ từ trong lòng lấy ra một bình sứ, đổ ra hai viên đan dược cho nàng, nói: “Ngươi cùng Vãn Vãn mỗi người một viên, ăn có thể tăng tiến pháp lực.”
Một lần nữa cất bình sứ, hắn mới nói với Liễu Hàm Yên: “Cho dù thể chất của ngươi xứng đôi với ta, nhưng ngươi không phải loại hình ta thích, câu này ngươi còn muốn ta nói bao nhiêu lần?”
Chuyện tu hành, Lý Mộ luôn nhớ tới các nàng, trong lòng Liễu Hàm Yên vừa mới dâng lên cảm động, lại không hiểu sao nổi giận.
Nữ nhân xinh đẹp, luôn tự phụ, vô luận là diện mạo, dáng người, tay nghề làm bếp, hay là tài lực, nàng đối với mình đều rất tự tin.
Những năm gần đây, nam tử theo đuổi nàng, không có một trăm cũng có tám mươi, lại luôn bị Lý Mộ ghét bỏ, có đôi khi, Liễu Hàm Yên không thể không hoài nghi ánh mắt nhìn người của hắn.
Nàng cuối cùng vẫn nhịn không được, nhìn Lý Mộ, tự mình hoài nghi hỏi: “Ta không xinh đẹp sao?”
Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Xinh đẹp.”
“Ta dáng người không tốt sao?”
“Tốt.”
“Ta đánh đàn có dễ nghe hay không?”
“Dễ nghe?”
“Ta nấu cơm ngon không?”
“Ngon.”
“Ta không có tiền sao?”
“Có.”
Làm một nữ nhân, Liễu Hàm Yên tự cho là nàng đã rất ưu tú, hầu như có toàn bộ ưu điểm một nữ nhân nên có được, nàng khoanh hai tay trước ngực, nhìn Lý Mộ, hỏi: “Ta như vậy ngươi cũng không thích, vậy ngươi thích thế nào?”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi.
“Ngươi có nghe lời như Vãn Vãn không?”
“...”
“Ngươi có biết đánh nhau như đầu nhi của chúng ta không?”
“...”
“Ngươi có...”
“Đừng nói nữa!”
Liễu Hàm Yên thu hồi đan dược, nhìn cũng không thèm nhìn Lý Mộ, quay đầu bước đi, đầu cũng không quay lại.
Lý Mộ lắc lắc đầu, bật khẽ một câu: “Ài, nữ nhân...”
Không để Lý Mộ có ý đồ là nàng, hy vọng Lý Mộ có ý đồ vẫn là nàng, Liễu Hàm Yên lúc dịu dàng rất dịu dàng, thời điểm không thể nói lý, cũng rất không thể nói lý.
Quả nhiên vẫn là Vãn Vãn cùng đầu nhi tốt, một người nhu thuận nghe lời, một người thẳng tuột trực tiếp, chưa bao giờ sẽ giống Liễu Hàm Yên, nhận đồ của hắn, ngay cả câu cảm ơn cũng không có.
Nói tới Lý Thanh, lần trước Lý Tứ nói, hai tháng nay, ánh mắt Lý Thanh nhìn hắn không đúng, rốt cuộc không đúng chỗ nào?
Tìm một cơ hội phải hỏi Lý Tứ, Lý Mộ đi đến trong sân, đang muốn về phòng, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Sân hôm nay sạch sẽ bất ngờ, Vãn Vãn có đôi khi cơm nước xong, cũng sẽ giúp Lý Mộ quét sân, nhưng cũng chưa từng quét sạch như vậy.
Trong thư phòng còn có thanh âm truyền đến, Lý Mộ khi đi tới cửa, nhìn thấy tiểu hồ ly đứng bằng chân sau, dùng chân trước cầm lấy một cái khăn lau, đang lau giá sách.
Trên giá sách của hắn, sách vốn chỉ là đặt lung tung, bây giờ thì chỉnh tề bày ở trên giá sách, đồ vật trên bàn, hiển nhiên cũng bị tỉ mỉ sửa sang lại, mặt bàn không dính một hạt bụi, vết mực Lý Mộ lần trước không cẩn thận đánh rơi bên trên, vẫn không quản, cũng đã được lau.
Tiểu hồ ly nghe thấy cửa truyền đến động tĩnh, quay đầu nhìn một cái, cao hứng nói: “Ân công, ngươi đã trở lại!”
Lý Mộ nhìn nhìn sân, lại nhìn thư phòng, hỏi: “Những thứ này đều là ngươi làm?”
Tiểu hồ ly vươn chân trước, lau trán, nói: “Ta một mình ở nhà, cũng không có chuyện gì để làm...”
Lý Mộ không ngờ, nó nói báo ân, thế mà thật sự không phải nói ngoài miệng mà thôi.
Người khác có cô nương trong ốc, hắn có cô nương hồ ly, chỉ là cô nương hồ ly của hắn còn chưa thể biến thành người mà thôi.
Tiểu hồ ly nhìn giá sách, chờ mong hỏi Lý Mộ nói: “Ân công, sách nơi này, ta có thể đọc hay không?”
Lý Mộ không sao cả nói: “Ngươi muốn đọc thì tùy tiện đọc đi.”
Hắn nghĩ nghĩ, từ trong bình sứ kia đổ ra một viên đan dược, đặt ở lòng bàn tay, ngồi xổm xuống, đưa tay đặt ở bên miệng nó, nói: “Mang cái này ăn vào.”
Tiểu hồ ly dùng đầu lưỡi linh hoạt liếm liếm lòng bàn tay Lý Mộ, mang viên đan dược kia nuốt vào, sau đó hỏi: “Ân công, đây là cái gì?”
Lý Mộ nói: “Đan dược tăng trưởng pháp lực, có thể tăng tiến ngươi tu hành.”
Cảm nhận được dược lực tan ra trong thân thể, ánh mắt tiểu hồ ly như có chút suy nghĩ, ngẩng đầu, nghiêm túc nói với Lý Mộ: “Ân công yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng tu hành, tranh thủ sớm ngày hóa hình...”
Trước có Bạch Ngâm Tâm, sau có tiểu hồ ly.
Lý Mộ phát hiện, những tiểu yêu luôn ở trong núi tu hành, chưa tiếp xúc với đời như thế nào, tâm tư đều dị thường đơn thuần.
Loại tiểu yêu tinh chỉ số thông minh này, cho dù là sau khi hóa hình, cũng là loại bị người ta bán còn muốn hỗ trợ đếm tiền.
Để nó đi theo mình một đoạn thời gian cũng tốt, một là báo ân là truyền thống thiên hồ nhất tộc chúng nó, vì thế, thiên hồ nhất tộc bình thường đều là ở trong núi sâu tu hành, không tiếp xúc với ai, cũng không lây dính nhân quả, nhưng một khi lây dính, chúng nó cho dù là liều chết cũng phải hoàn lại.
Không cho nó báo ân, chính là chặt đứt con đường tu hành của nó, cho dù Lý Mộ đuổi nó đi, nó cũng sẽ không đi.
Thứ hai, Lý Mộ cũng thuận tiện đề cao một phen tâm tính của nó, so sánh với nhân loại, những yêu vật chỉ biết tu hành này, tâm tính thuần khiết tựa như đóa hoa trắng, ở trong núi tu hành còn tốt, sau khi tiến vào xã hội nhân loại, tâm tính như vậy là phải thiệt thòi lớn.
Tiểu hồ ly nhìn nhìn bản thảo trên bàn, hỏi: “Ân công, 《 Liêu Trai 》 là ngươi viết sao?”
Lý Mộ nhớ tới chuyện tự mình đào hầm, lập tức nói: “Đó đều là chuyện xưa trong sách, ngươi phải phân rõ chuyện xưa cùng hiện thực, ân cứu mạng, không nhất định đều cần lấy thân báo đáp...”
Tiểu hồ ly khâm phục nói: “Ân công thật lợi hại, có thể viết ra nhiều chuyện xưa đẹp như vậy.”
Nói xong, nó lại nói: “Ta có thể hỏi ân công một vấn đề hay không...”
Lý Mộ nói: “Vấn đề gì?”
Tiểu hồ ly nghi hoặc nói: “Trong《 hồ liên 》 “Song thiêu” là có ý tứ gì, ta hỏi mỗ mỗ, mỗ mỗ không nói cho ta biết...”
Lý Mộ phất phất tay, nói: “Trẻ con đừng hỏi nhiều vấn đề như vậy...”
Răn dạy tiểu hồ ly một câu, Lý Mộ liền trở lại phòng mình, bắt đầu luyện hóa những cảm xúc chán ghét kia, làm chuẩn bị cho ngưng tụ phách Trừ Uế.
Về phần hồn lực Thiên Huyễn Thượng Nhân lưu lại ở trong cơ thể hắn, Lý Mộ tạm thời còn chưa động vào.
Chỗ hồn lực này cực kỳ tinh thuần, luyện hóa toàn bộ, đủ để cho ba hồn của hắn cô đọng đến trình độ nhất định, thậm chí có thể trực tiếp Tụ Thần, nhưng cũng chính bởi vì hồn lực này quá mức tinh thuần, độ khó luyện hóa cũng theo đó tăng thêm, hắn vẫn là tính luyện hóa cảm xúc chán ghét trước.

Hết chương 175.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất