Chương 184. Âm dương hút nhau (1)
Dương Khâu huyện nha, Lý Mộ ngồi ở trên ghế, khép lại quyển sách trên tay, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên bóng người Liễu Hàm Yên, khiến hắn không thể tập trung sức chú ý, non nửa canh giờ qua đi, sách trong tay chỉ lật hai trang.
Lý Mộ tự nhẹ nhàng tát mình một cái, lẩm bẩm: “Ta nhất định là điên rồi...”
Buổi sáng hôm nay, hắn luôn không khống chế được nghĩ tới Liễu Hàm Yên, số lần nghĩ tới Liễu Hàm Yên, so với số lần nghĩ tới Lý Thanh hơn đâu chỉ gấp đôi...
Lý Thanh vừa mới đi, hắn đã bắt đầu nghĩ tới nữ nhân khác, điều này làm Lý Mộ thậm chí sinh ra tự mình hoài nghi, chẳng lẽ, hắn trên bản chất, là giống với Lý Tứ?
Lý Mộ vội vàng lắc đầu, mang ý tưởng đáng sợ này đuổi khỏi đầu óc, ngồi ở trong phòng trực của lão Vương, bắt đầu toàn tâm toàn ý luyện hóa cảm xúc chán ghét đến từ Thiên Huyễn Thượng Nhân.
Ngô Ba đã chết, Lý Thanh và Hàn Triết về tới Phù Lục phái, lão Vương ở trong mắt mọi người cũng là hết tuổi thọ, ở trước khi bộ đầu mới tới, nhân thủ trong huyện nha rõ ràng không đủ.
Trương huyện lệnh mang công việc hộ tịch cùng hồ sơ tạm thời giao cho Lý Mộ, dù sao hắn trước kia từng phụ trách một đoạn thời gian, đối với điều này tương đối quen thuộc.
Nhưng mấy ngày này, trong huyện không xảy ra vụ án lớn nào cả, Lý Mộ không có gì phải bận, mà hắn tuy thua ván cược với Lý Tứ, nhưng sau khi Lý Thanh đi rồi, Lý Tứ cũng chưa từng nhắc lại việc này.
Như vậy, Lý Mộ liền có đủ thời gian làm chuyện của hắn.
Quận thủ đại nhân ban cho không ít phách lực, cất giữ trong ngọc, vừa lúc có thể cho Lý Mộ luyện hóa cảm xúc chán ghét.
Lý Mộ ở nha môn đợi tới giờ Ngọ một khắc, liền chuẩn bị về nhà.
Cái này so với thời gian hắn bình thường về nhà, đã sớm hơn hai khắc đồng hồ.
Không biết như thế nào, hắn hôm nay đặc biệt muốn sớm một chút nhìn thấy Liễu Hàm Yên.
Đi ra khỏi phòng trực, khi nhìn thấy Liễu Hàm Yên đứng ở trong sân nha môn, Lý Mộ thiếu chút nữa cho rằng bởi vì nghĩ về Liễu Hàm Yên quá nhiều, mà xuất hiện ảo giác.
Khi nhìn thấy Lý Mộ, tâm tình xao động cả buổi sáng của Liễu Hàm Yên bỗng nhiên yên ổn xuống.
Nàng làm bộ như không có việc gì nhìn Lý Mộ một cái, nói: “Ta vừa lúc đi ngang qua huyện nha, liền vào xem chút, ngươi xong việc chưa, muốn cùng nhau trở về hay không?”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Đi thôi, trong nhà tựa như chưa có đồ ăn, thuận tiện đi chợ mua một ít.”
Nhìn hai người sóng vai ra khỏi nha môn, Trương Sơn chép chép miệng, nói: “Thực hâm mộ Lý Mộ nha, mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn Liễu cô nương làm...”
Trên mặt Lý Tứ lộ ra vẻ hiểu ra, lắc đầu nói: “Ta nói mà, ngươi không cần, sẽ có người cướp...”
Lý Mộ tâm thần không yên cả buổi sáng, lúc nhìn thấy Liễu Hàm Yên, trong lòng bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Đây là chuyện trước kia chưa từng có.
Không hề nghi ngờ, cái này khẳng định có liên quan với chuyện kia xảy ra đêm qua.
Hắn quay đầu nhìn Liễu Hàm Yên, hỏi: “Cửa hàng Vân Yên các cách nhà gần hơn, ngươi sao có thể đi ngang qua huyện nha?”
Liễu Hàm Yên tự nhiên sẽ không nói cho Lý Mộ là vì nhớ hắn nhớ tới tâm thần không yên, nhịn không được đến nhìn chút, mắt của nàng nhìn loạn chung quanh, như không có việc gì nói: “Ta tản bộ đi ngang qua không được sao?”
Lý Mộ nhìn ánh mắt nàng lóe ra, tựa như ý thức được cái gì, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ, ngươi cũng...”
Liễu Hàm Yên nói: “Ta cũng cái gì?”
Lý Mộ đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Ngươi buổi sáng có phải luôn nghĩ tới ta ta hay không?”
“Đừng có nằm mơ, ta sao có thể nhớ ngươi, căn bản không có chuyện đó...” Liễu Hàm Yên trào phúng nói một câu, bỗng nhiên nhìn về phía Lý Mộ, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi cũng...”
Lý Mộ gật gật đầu.
Liễu Hàm Yên vẻ mặt mờ mịt: “Vì sao sẽ như vậy?”
Lý Mộ nói: “Ta nghĩ, có thể là bởi vì chuyện đêm qua.”
Thuần âm chi thể cùng thuần dương chi thể bên nhau, trừ có thể song tu tăng trưởng pháp lực, còn sẽ xảy ra cái gì, trên sách cũng chưa nói rõ, dù sao, nam nữ hai loại thể chất này, xác suất gom lại một chỗ vốn đã cực thấp, khả năng trùng hợp làm hàng xóm sớm chiều ở chung, lại trùng hợp uống rượu cùng ngủ một cái giường, vô hạn tiếp cận bằng 0.
Lý Mộ cùng Liễu Hàm Yên loại tình huống này, có thể trước kia cho tới bây giờ chưa từng có ai gặp phải.
Thẳng đến giờ phút này, Lý Mộ mới khắc sâu cảm nhận được, trên sách nhắc tới, “trời sinh một cặp”, rốt cuộc là có ý tứ gì.
Như là hai khối nam châm, mặc dù cách nhau rất xa, cảm ứng giữa thể chất âm dương, cũng sẽ mang bọn họ gắt gao hút cùng một chỗ, chỉ là ở trên một cái giường nằm một buổi tối, đã không tự chủ được nhớ nàng mấy trăm lần, thời gian lâu, Lý Mộ chỉ sợ thật sự sẽ khăng khăng một mực yêu nàng.
Liễu Hàm Yên hiển nhiên cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, lo lắng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Lý Mộ tự hỏi một lát, nói: “Lúc nhớ ta, ngươi liền mặc niệm Thanh Tâm Quyết đi.”
Liễu Hàm Yên nhíu mày nói: “Vậy ta cũng không thể lúc nào cũng đều niệm Thanh Tâm Quyết chứ?”
Lý Mộ kinh ngạc nói: “Ngươi lúc nào cũng nhớ ta?”
Liễu Hàm Yên nổi giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Tại ngươi hết, cứ phải uống rượu làm gì!”
Lý Mộ nhất thời thế mà không có lời nào để chống đỡ, tuy đêm qua đề xuất uống rượu là Liễu Hàm Yên, nhưng nàng cũng là vì Lý Mộ, Lý Mộ lúc này trách nàng, không khỏi có chút quá không phải người.
Hắn trước đó cũng không đoán trước được, âm dương chi thể thế mà tà môn như thế, chỉ là tay trong tay tu hành một lần, đã có thể nghiện.
Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Không có khả năng sẽ như vậy mãi, chỉ cần duy trì một đoạn thời gian không gặp mặt, hẳn là khỏi.”
Liễu Hàm Yên lườm hắn, nói: “Ngươi cho rằng ta muốn mỗi ngày nhìn thấy ngươi à, hàng xóm láng giềng, sao có khả năng không thấy mặt?”
Lý Mộ nói: “Qua nửa tháng nữa, ta phải bị điều đi quận nha, khi đó, ngươi liền không cần nhìn thấy ta nữa.”
Lý Thanh đi rồi, Lý Mộ nghĩ kỹ, cuối cùng vẫn là quyết định rời khỏi.
Thập châu thế giới lớn như vậy, cả đời đều ở huyện Dương Khâu nho nhỏ, không khỏi có chút đến uổng một chuyến này.
Vô luận là ngưng tụ hai phách sau, hay là tài nguyên tu hành sau khi ngưng hồn, huyện Dương Khâu, đều đã không thể thỏa mãn nhu cầu của hắn.
Liễu Hàm Yên ngẩn ra một phen, hỏi: “Ngươi phải đi?”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Đây là mệnh lệnh của quận thủ đại nhân, nửa tháng trước đã hạ xuống.”
Liễu Hàm Yên không nói một tiếng đi theo Lý Mộ một đoạn, mới nói: “Chúc mừng nha, Lý đại nhân, thăng quan rồi.”
Lý Mộ nói: “Nửa tháng tới, ta sẽ mang 《 Liêu Trai 》 viết xong, nhà ma nơi đó, về sau liền giao cho ngươi.”
Liễu Hàm Yên bĩu môi, nói: “Nói như trước kia không phải giao cho ta.”
Hết chương 184.