Chương 187. Dã quỷ vùng hoang vu (1)
Lý Mộ vươn tay, Bạch Ất kiếm không dính một chút máu tươi nào chủ động bay trở về trong tay của hắn, hắn hôm nay, nắm giữ đối với lôi pháp cùng ngự kiếm thuật đã lô hỏa thuần thanh, mấy con yêu vật Tố Thai, phất tay liền có thể tiêu diệt.
“Mỗ mỗ!”
Tiểu Bạch nhìn thấy con hồ ly già kia, nhanh chóng chạy vội qua.
Trong mắt hồ ly già tràn đầy vui mừng, cười nói: “Không thể ngờ được trước khi chết, còn có thể nhìn thấy ngươi.”
“Mỗ mỗ, người sẽ không chết, sẽ không chết!” Tiểu Bạch bỗng nhiên từ trong miệng phun ra một viên đan dược, nói: “Mỗ mỗ, người mau ăn viên đan dược này, ăn vào người sẽ khỏe...”
Lý Mộ lắc lắc đầu, mặc dù nó mang viên đan dược chưa tự mình dùng đó đút cho hồ ly già, cũng không làm nên chuyện gì.
Hồ ly già này lực lượng hồn phách đã phi thường suy yếu, suy yếu đến cực hạn có thể sống sót, nó sở dĩ bây giờ còn chưa chết, dựa hết vào một luồng niệm lực trong lòng đang chống đỡ.
Tay Lý Mộ tỏa ánh vàng, đưa vào thân thể hồ ly già, ánh sáng vàng nhập vào cơ thể rồi lại ra, không có bất cứ tác dụng gì.
Lý Mộ thu tay, lắc đầu nói, nói: “Còn có lời gì, nắm chặt thời gian nói đi...”
Hồ ly già tinh thần tốt hơn chút, hướng Lý Mộ khẽ gật đầu, nói: “Đa tạ ân nhân.”
Lý Mộ đi đến một bên, mang phách lực trong cơ thể mấy con lang yêu chết bởi Bạch Ất kiếm rút ra
Tiểu Bạch ôm hồ ly già, trong đôi mắt như ngọc trai đen lóe ra nước mắt, khóc lóc nói: “Mỗ mỗ, Oanh Oanh tỷ tỷ đã chết, Yên Yên tỷ tỷ đã chết, Nhân Nhân tỷ tỷ cũng đã chết...”
Hồ ly già dùng móng vuốt vuốt ve đầu nó, nói: “Bọn nó là bị tu hành giả nhân loại giết chết, đáp ứng mỗ mỗ, ở trước khi ngươi đủ tu vi, đừng giúp chúng nó báo thù...”
Hồ ly già hất móng vuốt, trong đầu Tiểu Bạch hiện ra một hình dáng tu hành giả nhân loại.
Nó lau nước mắt, nghiến răng nói: “Mỗ mỗ yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho chúng nó!”
Hồ ly già ho khan vài tiếng, khí tức càng thêm mỏng manh.
Nó dùng một tia khí lực cuối cùng, quay đầu, nhìn Lý Mộ, trong mắt tràn đầy hào quang cầu xin.
Nó chưa mở miệng, Lý Mộ lại biết nó muốn nói gì, hắn gật gật đầu, nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt Tiểu Bạch.”
Hồ ly già tâm nguyện duy nhất đã xong, nó dùng chân trước nắm lấy Tiểu Bạch, vui mừng nói: “Ngươi phải nghe lời ân nhân, đi theo bên cạnh ân nhân, hầu hạ hắn cho tốt...”
Tiểu Bạch nghẹn ngào gật gật đầu, bi ai nói: “Mỗ mỗ...”
Con ngươi của hồ ly già bắt đầu tan rã, nó ở một khắc cuối cùng sinh mệnh trôi đi, mang hồn lực phách lực trong cơ thể, tất cả đều rót đến trong cơ thể Tiểu Bạch.
Ở dưới lực lượng cường đại này ập vào, Tiểu Bạch nháy mắt ngất đi.
Thung lũng không tên.
Tiểu Bạch quỳ gối trước mấy nấm mồ nhô lên, như là mất đi linh hồn.
Da lông vốn trắng bóc của nó biến thành có chút trong suốt lấp lánh. Con hồ ly già kia hóa hình đã lâu, vài năm nữa, có lẽ có thể ngưng tụ thành yêu đan, trở thành yêu tu cảnh giới thứ bốn, đại bộ phận hồn lực cùng phách lực của nó đều được phong tồn trong cơ thể Tiểu Bạch, chờ sau khi nó hoàn toàn hấp thu luyện hóa, chính là thời điểm nó hóa hình.
Lý Mộ lẳng lặng đứng ở bên cạnh nó, yên lặng bầu bạn nó.
Không biết qua bao lâu, nó rốt cuộc đứng lên, cái mũi sụt sịt, nhìn những nấm mồ kia một lần cuối cùng, nói: “Ân công, chúng ta đi thôi.”
Lý Mộ khom người ôm lấy nó, chậm rãi đi ra ngoài núi.
Hắn vốn là muốn đưa nó về nhà, nhưng không đoán trước được sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Cả tộc chết thảm, người thân duy nhất cũng chết ở trước mắt nó, Lý Mộ vô luận như thế nào, cũng không có khả năng để nó một mình ở trong núi tu luyện.
Nhưng hắn sắp tới quận nha, đó là một nơi hoàn toàn xa lạ, bản thân Lý Mộ còn không biết có thể chiếu cố tốt chính mình hay không, càng đừng nói mang theo nó một tiểu yêu tinh.
Cho dù muốn mang nó theo bên người, cũng cần sau khi Lý Mộ đứng vững gót chân trước ở quận thành, có được thực lực bảo hộ nó.
Lúc về trong nhà, Tiểu Bạch còn đắm chìm ở trong bi thương, một mình yên lặng trở về phòng.
Chỉ chốc lát sau, Liễu Hàm Yên liền từ cách vách đi tới, khi đi đến trong sân, nhìn Lý Mộ một cái.
Lý Mộ biết ý tứ của nàng, nói: “Ta hai ngày nữa phải đi, sau khi ta đi, có chuyện muốn kính nhờ ngươi.”
“Cửa hàng cũng không quản, tiền bán sách cũng không quan tâm, bảo ta giữ tạm thay ngươi, chuyện ngươi nhờ ta còn ít sao?” Liễu Hàm Yên lườm hắn, nói: “Nói đi, chuyện gì?”
Trong sân, Lý Mộ nhìn Liễu Hàm Yên, nói: “Sau khi ta đi, hy vọng ngươi có thể giúp ta chiếu cố Tiểu Bạch một chút.”
Liễu Hàm Yên ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Ngươi không phải đưa Tiểu Bạch trở về rồi sao?”
Lý Mộ thở dài, nói: “Đã xảy ra một số chuyện, tộc nhân cùng mỗ mỗ của Tiểu Bạch đều đã qua đời, chỉ còn lại có một mình nó, ta lo nó một mình ở trong núi, nhưng mang theo nó đi quận thành, cũng sẽ có nguy hiểm.”
Liễu Hàm Yên khó có thể tin nói: “Tại sao có thể như vậy...”
Tuy ở chung với Tiểu Bạch thời gian không dài, nhưng nàng đối với con tiểu hồ ly đáng yêu này vẫn là rất thích, hôm nay lúc Lý Mộ đưa nó rời khỏi, còn cùng Vãn Vãn khó chịu một lát, không ngờ ở trên người nó thế mà xảy ra chuyện như vậy.
Nàng nhìn nhìn Lý Mộ, hỏi: “Ta nếu không đi thăm nó chút?”
Lý Mộ lắc đầu nói: “Để nó tự yên lặng một chút đi.”
Liễu Hàm Yên thở dài, sau đó nói: “Ngươi yên tâm đi, ta cùng Vãn Vãn sẽ chiếu cố tốt nó.”
Lý Mộ lấy ra một khối ngọc thạch giao cho nàng, nói: “Trong này có phách lực của mấy con lang yêu, chúng nó từng vây công mỗ mỗ của Tiểu Bạch, đợi vài ngày nữa, ngươi giao nó cho Tiểu Bạch đi.”
Liễu Hàm Yên nhận lấy ngọc thạch, nói: “Bạc ngươi để ở chỗ ta, ta ngày mai đổi thành ngân phiếu, ngươi lúc đi quận thành mang theo, sẽ có chỗ dùng tới.”
Một mình Lý Mộ tiêu dùng không lớn, lợi nhuận cửa hàng và tiền nhuận bút hiệu sách cùng với phần trăm, đều để Liễu Hàm Yên gom giúp hắn, cũng không biết gom được bao nhiêu.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Hàm Yên liền lấy mấy tấm ngân phiếu đưa cho Lý Mộ, nói: “Đây là năm trăm lượng, ngươi mang theo bên người, đừng đánh mất, còn có một chút bạc vụn, ta bảo Vãn Vãn giúp ngươi thu thập ở trong túi quần áo.”
“Biết rồi biết rồi...”
Trong lòng Lý Mộ rất rõ, hắn khoảng thời gian này kiếm tiền tuy cũng không ít, nhưng cũng xa xa không đến năm trăm lượng.
Nhưng hắn cũng không nói thêm gì, nhận lấy ngân phiếu, từ trong tay Vãn Vãn tiếp nhận hành lý, nói: “Ta đi rồi, trong nhà liền nhờ ngươi.”
Vãn Vãn không nỡ nhìn hắn, nói: “Công tử, ngươi nhất định phải thường xuyên về thăm.”
Lý Mộ xoa đầu của nàng, nói: “Sẽ.”
Hắn lại cúi đầu nhìn Tiểu Bạch, nói: “Ở nhà phải nghe lời Liễu tỷ tỷ, tu hành cho tốt.”
Tiểu hồ ly nghiêm túc gật gật đầu, nói: “Ta sẽ cố gắng tu hành, chờ ân công trở về.”
Lý Mộ hướng Liễu Hàm Yên phất phất tay, nói: “Tạm biệt.”
Liễu Hàm Yên khoát tay áo, nói: “Tạm biệt.”
Hết chương 187.