Chương 199. Quận thành ở chung
Lý Tứ cũng nói theo: “Ngươi không phải vừa nói, điều lệnh của Trương đại nhân cũng xuống rồi sao, hắn lập tức sẽ rời khỏi huyện Dương Khâu, đến lúc đó, ngươi ở huyện nha cũng không có gì thú vị, không bằng tới quận thành...”
Bạc dụ hoặc đối với Trương Sơn tuy lớn, nhưng vẫn sầu lo nói: “Ta ở nơi này lạ nước lạ cái...”
Lý Tứ vỗ vỗ ngực, nói: “Sợ gì, ngươi cứ yên tâm đến, ta bảo kê ngươi.”
“Ngươi?” Trương Sơn bĩu môi, nói: “Ngươi mới đến quận thành vài ngày, có thể bảo kê được ai?”
Lý Mộ nhìn Trương Sơn một cái, nói: “Hắn thực bảo kê được.”
Lý Tứ bây giờ ngay cả ở cũng ở phủ quận thừa, quận thành to như vậy, không có mấy ai là hắn không bảo kê được, thậm chí ngay cả Lý Mộ cũng phải dựa vào hắn bảo kê.
Trương Sơn vẫn có chút do dự, nói: “Ta nghĩ chút nữa.”
Lý Tứ một châm thấy máu hỏi: “Ngươi muốn ở lại huyện Dương Khâu với lão bà sao?”
Nét do dự trên mặt Trương Sơn mất hết, kiên định nói: “Ta nghĩ xong rồi!”
Trương Sơn sau khi tổng hợp lại cân nhắc, vẫn là quyết định từ chức.
Thứ nhất là sau khi Trương huyện lệnh điều nhiệm, hắn ở huyện nha mất đi chỗ dựa, ngày tháng về sau, chưa chắc sẽ sống tốt như trước.
Thứ hai, nghề bộ khoái, đối với hắn là người thường mà nói, thật sự quá nguy hiểm, không cẩn thận, sẽ vứt bỏ tính mạng, nhất là tình huống non nửa năm qua, khiến hắn đã sớm bắt đầu sinh ý rút lui.
Một điểm quan trọng nhất, là dụ hoặc phấn đấu ít đi hai trăm năm.
Hôm nay sắc trời đã muộn, Trương Sơn không tiện trở về, tính sáng mai xuất phát.
Liễu Hàm Yên nói: “Nhà mới rất nhiều phòng, Trương Sơn đại ca nếu không ngại, cứ ở nơi này một đêm đi.”
Trương Sơn chuẩn bị đáp ứng, dù sao ở khách sạn cần tiêu nhiều tiền, Lý Tứ lắc lắc đầu, nói: “Phòng mới không có đệm chăn, chuẩn bị rất phiền toái...”
Trương Sơn nói: “Ta có thể ngủ đất, không sao.”
Lý Tứ nắm cả bờ vai hắn, nói: “Ngươi từ thật xa chạy tới, ta sao có khả năng để ngươi ngủ đất, buổi tối ngươi ngủ cùng ta, giường của ta rất lớn rất thoải mái...”
Trương Sơn bị hắn cứng rắn lôi đi rời khỏi, trước khi đi, Lý Tứ còn quay đầu nhìn Lý Mộ một cái, ánh mắt ý vị sâu xa.
Liễu Hàm Yên cũng cho Lý Mộ một ánh mắt, một ánh mắt Lý Mộ rất quen thuộc.
Yết hầu Lý Mộ giật giật, nuốt nước bọt, nói: “Ta, ta buổi tối phải về khách sạn.”
Liễu Hàm Yên hỏi: “Ngươi ở khách sạn?”
Lý Mộ gật đầu nói: “Ta còn chưa tìm được chỗ thuê ở.”
Liễu Hàm Yên chỉ chỉ sương phòng đông tây, nói: “Nơi này nhiều phòng như vậy, ngươi tùy tiện chọn một cái ở là được, ngày sau cũng tiện... tiện tu hành.”
Không đợi Lý Mộ mở miệng, nàng lại bổ sung nói: “Ngươi nếu cảm thấy không tiện, ta mang tòa nhà cách vách cũng mua luôn, ngươi có thể lựa chọn ở cách vách, mỗi tháng cho ta tiền thuê là được.”
“Mua một tòa nữa quá phiền toái, ta đi khách sạn lấy hành lý...”
Lý Mộ cẩn thận nghĩ nghĩ, ngay cả Liễu Hàm Yên cũng không cảm thấy có cái gì, hắn còn có cái gì phải lo lắng.
Trong ba ngày qua, cách Liễu Hàm Yên, thật ra hắn cũng không quen.
Sau khi tan ca, không có đồ ăn ngon nàng làm ở nhà chờ hắn, buổi tối cũng không có ai có thể song tu... , Liễu Hàm Yên tới quận thành, Lý Mộ tuy chưa biểu hiện ra ngoài, nhưng trái tim trống vắng lập tức phong phú hẳn lên.
Lý Mộ về khách sạn một chuyến, thu thập hành lý, khi trả phòng trở về, Vãn Vãn đã giúp hắn sửa sang lại phòng, trải giường xong.
Chăn trên giường không phải mới, có một mùi thơm thoang thoảng, Vãn Vãn tiếp nhận hành lý của Lý Mộ, nói: “Chăn là tiểu thư trước kia từng đắp, tiểu thư nói ngày mai ra ngoài mua cái mới cho công tử...”
Lý Mộ xua tay nói: “Không cần, chăn cũ cũng không sao cả, có thể đắp là được.”
Lý Mộ thu thập xong hành lý, nghe được phía sau tiếng bước chân từ xa tới gần.
Liễu Hàm Yên tựa vào trên cửa, nhìn Lý Mộ một cái, “Đến?”
Một lát sau, trên giường.
Lý Mộ và Liễu Hàm Yên khoanh chân ngồi đối diện, bàn tay áp vào nhau, pháp lực nhanh chóng tuần hoàn vận chuyển ở trong cơ thể hai người.
Lý Mộ bây giờ đã có chút lý giải, vì sao những tà tu kia một khi bắt đầu hại người, sẽ ở trên con đường này càng đi càng xa, vì sao những danh môn chính phái kia, đối với đệ tử tu hành đi đường tắt, sẽ nghiêm khắc hạn chế.
Lý Mộ tự nhận là tâm tính coi như kiên định, cũng rất khó ngăn được dụ hoặc pháp lực tăng trưởng nhanh chóng như vậy.
Đương nhiên, hắn chỉ là không chống lại được song tu với Liễu Hàm Yên, chưa từng có ý niệm rút hồn lấy phách hại người.
Về phần Liễu Hàm Yên, nàng hiển nhiên so với Lý Mộ càng thêm không kiên định.
Lý Mộ đột nhiên có ý tưởng, Liễu Hàm Yên sốt ruột không chịu nổi từ huyện Dương Khâu chạy tới, có tính là đối với hắn cũng có loại nào đó hay không?
Hắn dùng phương pháp dẫn đường cảm xúc thử một phen, thế mà thật sự từ trên người nàng hấp thu được dục tình.
Lý Mộ mở mắt, ngạc nhiên nhìn Liễu Hàm Yên, không biết hắn hấp thu là kiến dục, xúc dục, hay là?
Liễu Hàm Yên nhắm mắt chuyên tâm tu hành, mắt bỗng mở ra, cảm nhận được trong thân thể truyền đến một loại cảm giác quen thuộc, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Lý Mộ, giận nói: “Ngươi có phải lại hút ta hay không?”
Lý Mộ vội vàng dừng lại, Liễu Hàm Yên lại hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi cho rằng chỉ ngươi biết hút?”
Nàng vừa dứt lời, Lý Mộ liền cảm giác trong cơ thể của mình một mảng trống rỗng. Hắn cúi đầu nhìn nhìn, phát hiện trong cơ thể mình, có một loại cảm xúc màu vàng bị nàng hấp dẫn qua.
Màu vàng là dục tình, đây là dục tình của hắn đối với Liễu Hàm Yên...
Lý Mộ ngây ra tại chỗ, chẳng lẽ, hắn đối với Liễu Hàm Yên cũng có?
Pháp lực của hắn cao thâm hơn Liễu Hàm Yên nhiều, có thể tùy thời chặt đứt nàng dẫn đường, nhưng điều này sẽ làm bị thương đến nàng, Lý Mộ dứt khoát mặc nàng đi dẫn đường, đồng thời cũng không cam lòng yếu thế tiếp tục hấp thụ dục tình trong cơ thể nàng.
Không bao lâu, hai người đồng thời ngã trên giường, Liễu Hàm Yên uể oải nói: “Không chơi nữa, mệt quá...”
Sau đó nàng nhìn Lý Mộ, chất vấn: “Ngươi, ngươi thế mà đối với ta có!”
Lý Mộ nói: “Ngươi không phải cũng thế?”
Liễu Hàm Yên giải thích: “Ta là vì tu hành.”
Lý Mộ nói: “Ta cũng vậy.”
Liễu Hàm Yên lười mở miệng nữa, nằm ở trên giường, ngực phập phồng, khôi phục thể lực.
Lý Mộ nhớ tới lời của Lý Tứ, bỗng nhiên nói: “Ngươi nói, chúng ta cô nam quả nữ, buổi tối mỗi ngày như vậy, ngươi không lo lắng ngươi về sau không gả ra được?”
Liễu Hàm Yên không để ý nói: “Ta lại không muốn lập gia đình.”
Lý Mộ nói: “Ta lại muốn lấy vợ.”
Liễu Hàm Yên quay đầu tức giận nhìn hắn, hỏi: “Ngươi có ý tứ gì?”
Lý Mộ giải thích: “Ý tứ của ta là, dù sao chúng ta cũng như vậy rồi, ai cũng không tách rời được ai, dứt khoát ở chung cho xong, cũng không lãng phí thể chất thuần âm cùng thuần dương...”
Hết chương 199.