Chương 31. Không có lựa chọn nào khác (1)
Tô Hòa nhìn về phía Lâm Uyển, hỏi: “Ngươi kế tiếp có tính toán gì không?”
Lâm Uyển cúi đầu, nói: “Ta muốn tới U Đô.”
Lý Mộ đã biết, thế giới hắn ở có mười châu ba đảo, chính là chỗ Nhân tộc cùng yêu quỷ, tinh quái cùng nhau tụ cư, mà U Đô Quỷ Vực, thì hoàn toàn là địa giới của quỷ vật, trừ quỷ vật linh thể, không phải người có đại thần thông không thể vào, nơi đó hàng năm bị sương mù quỷ bao phủ, chỉ có đêm tối, không có ban ngày, thích hợp nhất cho linh thể sinh tồn cùng tu hành.
Tô Hòa nhìn nàng: “Ngươi không báo thù nữa?”
Lâm Uyển lắc lắc đầu, nói: “Triệu gia đã có quan hệ với quận thừa, ở Bắc quận không ai có thể động vào, ân công đã cứu ta một mạng, ta không thể hại ân công.”
Ánh mắt Lý Mộ kiên định: “Chuyện này, ta nhất định quản.”
Lâm Uyển từ bỏ báo thù, còn có thể tới U Đô, lấy một loại hình thái khác sinh tồn.
Lý Mộ không ngưng tụ được bảy phách, chỉ còn đường chết, ngay cả cơ hội cùng nhau thành quỷ với nàng cũng không có.
Hắn chung quy không thể mỗi ngày đều canh giữ ở trên đường đỡ bà cụ qua đường, cũng không thể vặt lông dê một mình Trương Sơn. Bảy loại tình cảm của oán linh cường đại cỡ nào, đợi cho hắn giúp Lâm Uyển sửa lại án xử sai oan khuất, có lẽ có thể mượn dùng nàng, một hơi ngưng tụ thành phách thứ nhất.
Cơ hội lần này tới không dễ, hắn nói cái gì cũng không thể bỏ qua.
Lâm Uyển không muốn liên lụy hắn, kiên định tương tự nói: “Ta không báo thù nữa.”
Sắc mặt Lý Mộ nghiêm túc, nói: “Thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng, cho dù là ngươi không báo thù, ta cũng nhất định phải khiến Triệu Vĩnh đền tội.”
Lâm Uyển có chút cuống lên, “Ân công, ngài vì sao...”
“Bởi vì ta là bộ khoái.” Lý Mộ nhìn hai nàng, hiên ngang lẫm liệt nói: “Ta phải xứng đáng với bộ quần áo này ta mặc trên người, ngươi không cần nói thêm nữa, Triệu Vĩnh ta nhất định bắt, quận thừa cũng không bảo vệ được hắn!”
“Ân công...”
Lâm Uyển quỳ ở trên đất, im lặng không tiếng động, chỉ có hai hàng nước mắt dọc theo khuôn mặt chảy xuống, tiêu tán ở trong thiên địa.
Thân thể Lý Mộ chấn động, Lâm Uyển một lần phát ra quá nhiều cảm kích, thân thể hắn có chút không chống đỡ được...
Tô Hòa đã bị Lý Mộ hoàn toàn thuyết phục, dùng ánh mắt sùng kính nhìn hắn, cảm khái nói: “Nếu là thiên hạ quan lại đều có thể như công tử, thế gian này lại có thể bớt đi bao nhiêu oan hồn?”
Khuôn mặt Lý Mộ có chút phát sốt, bởi vì hắn còn xa mới hiên ngang lẫm liệt như thoạt nhìn, hắn sở dĩ giúp Lâm Uyển báo thù, đã là vì công, cũng là vì tư, vì trả Lâm Uyển một sự công bằng, cũng vì mạng nhỏ của mình.
Tô Hòa đỡ Lý Mộ, hỏi: “Ta có cái gì có thể giúp công tử không?”
Lý Mộ nói: “Hồn thứ hai của Triệu Vĩnh, trước hết buông tha, nếu không, rất có khả năng kinh động bên trên, phái ra cường giả lợi hại hơn đến xử lý vụ án này, đến lúc đó, chúng ta cho dù có lý cũng nói không rõ, về phần Lâm cô nương, ngươi trước đừng lộ diện, mấy ngày này tạm thời đi theo bên cạnh Tô cô nương, đến lúc đó, có lẽ còn cần ngươi tự mình ra mặt...”
Tô Hòa gật gật đầu, nói: “Nghe hết theo công tử an bài.”
Lâm Uyển cũng ngẩng đầu, kiên định nói: “Ta nghe ân công hết.”
Lúc này, Tô Hòa lại nghĩ đến một chuyện, nhìn về phía Lý Mộ, hỏi: “Công tử không biết phép cấm ngôn sao?”
Lý Mộ lắc lắc đầu.
Các đại tông vì phòng ngừa đạo thuật hoặc pháp kinh tiết ra ngoài, cấm ngôn làm phép hầu như là thần thông bắt buộc của phật đạo hai nhà, chỉ là Lý Thanh chưa dạy hắn, Lý Mộ cũng không biết đi đâu học.
Tô Hòa nghĩ nghĩ, nói: “Công tử nếu cần, thiếp thân có thể dạy ngươi...”
Lý Mộ tuy con bài chưa lật rất nhiều, nhưng không hiểu cấm ngôn làm phép, lo lắng nhất đó là chiêu số của mình bị người ta học mất, nghe vậy trong lòng vui vẻ, vội vàng nói: “Vậy thì đa tạ cô nương rồi...”
Bên vịnh Bích Thủy, Lý Mộ hướng Tô Hòa chắp chắp tay, nói: “Đa tạ Tô cô nương truyền pháp.”
Ánh mắt Tô Hòa nhìn về phía hắn, nói: “Sau khi Triệu Vĩnh đền tội, công tử có thể lại tới nơi này, thiếp thân còn có một vật tặng cho.”
Lý Mộ nghi hoặc nói: “Vật gì?”
Tô Hòa mỉm cười, “Đến lúc đó liền biết.”
...
Khi Hàn Triết tỉnh lại, đầu còn vô cùng đau đớn.
Trong đầu còn sót lại tin tức cuối cùng, là khi hắn đả thương căn cơ nữ quỷ kia, đang muốn tiêu diệt nàng, trong hồ lại xuất hiện một quỷ vật, mang tất cả bọn họ kéo vào trong ảo cảnh.
Cuối cùng hắn không chống lại được ảo cảnh dụ hoặc, hoàn toàn trầm luân bị lạc ở trong dục vọng.
Hắn nhìn nhìn xung quanh, phát hiện sắc trời đã sáng rõ, vài tên bộ khoái ở bên người hắn nằm ngang nằm dọc, cũng đều còn thở.
Bọn họ thế mà đều chưa chết, chỉ là mê man cả đêm, điều này ra ngoài Hàn Triết đoán trước rất nhiều.
Dù sao, nhìn từ thực lực tối hôm qua nữ quỷ kia biểu hiện ra, chỉ cần nàng thoáng động sát tâm, tất cả bọn họ những người này đều phải chết ở chỗ này.
Sau khi tự hỏi một phen, Hàn Triết liền hiểu được bọn họ vì sao thoát chết.
Giết hại quan lại triều đình chính là tội nặng, nếu là bọn họ những người này tất cả đều chết ở chỗ này, triều đình nhất định sẽ không bỏ qua, vô cùng có khả năng phái ra cường giả trung tam cảnh, đến lúc đó, mặc kệ nữ quỷ kia đạo hạnh sâu nữa, cũng chỉ còn đường chết, mặc dù nàng đã từng chết một lần.
Khi hắn đứng lên, thấy được hồn thứ hai của Triệu Vĩnh, sau khi thu hồi nó, dùng chân đá đá tên bộ khoái kia nằm ở trên mặt đất, nói: “Đừng ngủ nữa, tỉnh hết đi...”
Tên bộ khoái kia sau khi tỉnh lại, lại đánh thức vài tên đồng nghiệp khác.
Trương Sơn sờ đũng quần, quay đầu nói với Lý Mộ: “Lý Mộ, ta đêm qua nằm mơ cả một đêm, thật sướng...”
Trên mặt vài tên bộ khoái khác cũng lộ ra nụ cười hiểu ý, chỉ có Lý Tứ dựa lưng vào cây ngồi ở nơi đó, bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, không nói một lời, không biết đang nghĩ cái gì.
Nghe mọi người nghị luận, Hàn Triết cũng sờ sờ đũng quần, trong lòng biết tối hôm qua ở trong ảo cảnh tổn thất không ít tinh nguyên, không biết bao lâu mới có thể bù lại, sắc mặt trầm xuống, nói với mọi người: “Còn ngây ra ở nơi đó làm gì, về huyện nha!”
Lúc mấy người đi ra khỏi cánh rừng, dọc theo đường cái trở về thành, nhìn thấy một đám người vội vàng đi lên núi.
Những người này nhìn đều là dân chúng bình thường, vẻ mặt vội vàng, lại khó có thể che giấu vui sướng cùng kích động trên mặt.
Căn cứ tố chất nghề nghiệp, có bộ khoái cản một người, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, các ngươi đây là muốn đi đâu?”
“Đi chùa Cam Tuyền!” Người nọ chỉ sườn núi, nói: “Các ngươi không biết sao, đêm qua trong chùa Phật tổ hiển linh, phật quang mang cả bầu trời chiếu sáng, phải nhanh chân đi lạy, để Phật tổ phù hộ ta sang năm sinh con trai...”
Lý Mộ bây giờ đã nghĩ ra, ở thế giới này, phật môn đạo môn tín ngưỡng khác nhau, hệ thống tu hành khác nhau, ảnh hưởng cũng khác nhau.
Hết chương 31.