Chương 79. Vấn đề của Tô Hòa
Ánh mắt Tô Hòa không u oán nữa, nghi hoặc nói: “Tuy đạo hạnh ngươi không cao, nhưng lại hiểu được đạo thuật, Phật quang cũng chuyên khắc yêu quỷ, cái gì có thể đả thương ngươi?”
“Là một con khiêu cương.” Lý Mộ giải thích: “Lôi pháp của ta còn chưa hoàn toàn nắm giữ, ở trước mặt người ngoài, cũng không tiện thi triển.”
Hắn không tiếp tục đề tài này nữa, cầm hộp thức ăn trong tay đặt lên bàn, nói: “Ta trước khi đến, tự tay làm mấy món ăn, ngươi nếm thử.”
Tô Hòa nhất thời nổi hứng thú, bóng người bay tới bên cạnh bàn, nói: “Ta đã hai mươi năm chưa hưởng tư vị đồ ăn, coi như ngươi có lòng...”
Lý Mộ thật ra chỉ là cảm thấy tay không tới nhà không tốt, nhưng hắn nghèo rớt mồng tơi, lại không có gì có thể tặng, duy nhất có thể lấy ra tay, cũng chỉ chút tay nghề làm bếp này.
Tô Hòa tuy là âm quỷ chi thể, nhưng tu vi của nàng đã tới trung tam cảnh, ngưng tụ thân thể, cũng chỉ là chuyện một ý niệm, mặc dù ngưng tụ ra thân thể, cùng thân thể người sống có khác biệt trên bản chất, nhưng đại bộ phận công năng vẫn giống nhau.
Lý Mộ ngồi ở cạnh bàn, hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Trong mắt Tô Hòa tia sáng kỳ dị chớp động, nói: “Cho dù ngươi nói ngươi không phải bộ khoái, là đầu bếp của tửu lâu, ta cũng tin tưởng.”
Lý Mộ cười cười, nói: “Nếu hợp khẩu vị của ngươi, lần sau ta lại mang chút tới.”
Tô Hòa vươn tay, nói: “Một lời đã định.”
Lý Mộ đưa tay đập tay với nàng, nói: “Một lời đã định.”
Tô Hòa chậm rãi ăn đồ, Lý Mộ nghĩ đến mục đích tới đây, nói: “Người lần trước ngươi bảo ta hỏi thăm, ta thăm dò được rồi.”
Động tác gắp thức ăn của Tô Hòa dừng một chút, thản nhiên hỏi: “Hắn bây giờ còn ở huyện Dương Khâu sao?”
“Không.” Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Hắn chỉ ở huyện Dương Khâu làm huyện lệnh nửa năm, liền điều đến quận khác, nghe nói là thăng quan, còn cưới con gái quận thủ...”
Tô Hòa giật giật khóe miệng, “A, nam nhân...”
Lý Mộ hỏi: “Tô cô nương cùng Thôi Minh đó có thù oán?”
Trong mắt Tô Hòa hiện ra tàn khốc, nghiến răng nói: “Thù lớn sinh tử.”
Nàng không giải thích chi tiết, Lý Mộ cũng không hỏi nhiều, chỉ là mang Thôi Minh cái tên này nhớ ở trong lòng. Tô Hòa đối với hắn có ân cứu mạng, ngày sau nếu có cơ hội, gặp được kẻ thù của nàng, làm rõ ngọn nguồn trong đó, lại nghĩ cách giúp nàng báo thù.
Sắc mặt Tô Hòa rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, liếc Lý Mộ một cái, nói: “Ngươi không giống với những nam nhân kia, về sau không cần Tô cô nương Tô cô nương gọi ta, ta lớn hơn ngươi vài tuổi, ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ không quá phận chứ?”
Lý Mộ thầm nghĩ nàng đâu chỉ lớn hơn mình vài tuổi, cho dù nàng lúc chết hơn mười tuổi, hai mươi năm trôi qua, bây giờ cũng hơn ba mươi rồi, hai người là chênh lệch cả bối phận đó...
Thấy Lý Mộ không nói lời nào, Tô Hòa nhìn về phía hắn, “Sao, ngươi không muốn sao?”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, hỏi: “Không biết Tô cô nương lúc qua đời, tuổi vừa mới bao nhiêu?”
Tô Hòa nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền tức giận nói: “Lão nương vĩnh viễn mười tám!”
Yêu quỷ và con người khác nhau, tựa như không thể dựa theo phương thức nhân loại tính toán tuổi, Lý Mộ vội vàng nói: “Đệ không phải ý tứ này...”
“Vậy ngươi là có ý tứ gì!”
“Ý tứ của đệ là... , tỷ ăn no chưa, nếu chưa, đệ xuống hồ bắt cá nướng cho tỷ...”
...
Đơn thuần bắt cá để nướng, không có mùi vị gì, cũng may Lý Mộ nghĩ chu toàn, cân nhắc đến vấn đề khẩu vị của Tô Hòa, trước khi đến, đã ở đáy hộp thức ăn chuẩn bị chút gia vị, tuy chủng loại không nhiều, nhưng dùng để nướng cá vậy là đủ rồi.
Tô Hòa ăn xong đồ ăn Lý Mộ mang đến, lại ăn hai con cá nướng, trên mặt mới lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Lý Mộ thì tới nơi xa, bắt đầu luyện tập lôi pháp.
Tô Hòa hiểu rõ đối với hắn, ở trên việc luyện tập đạo thuật, Lý Mộ không cần phải tránh nàng.
Hơn nữa nơi này rời xa huyện thành, ở đây luyện tập, sẽ không hấp dẫn người khác chú ý, Lý Mộ có thể yên tâm làm phép.
ĐOÀNG!
Một tia sét bỗng dưng bổ xuống, nhưng chưa đánh trúng mặt đất, mà là hướng Tô Hòa bay đi.
Lý Mộ bị dọa giật mình, khi nhìn thấy động tác vung tay áo của Tô Hòa, mới ý thức được là nàng chủ động dẫn tia sét kia đi.
Sét nhập vào thân thể Tô Hòa, nàng chỉ là thân thể run lên, sau đó liền nhìn về phía Lý Mộ, nói: “Đây quả nhiên không phải sấm sét bình thường, đạo thuật đệ thi triển, cũng không phải đạo thuật tầm thường, pháp kinh lần trước đệ cứu Lâm Uyển, cũng có chút không giống. Ba năm trước, từng có hòa thượng muốn độ ta, Phật quang của bọn họ, còn xa mới lợi hại như của đệ...”
Trong lòng Lý Mộ cảm thán, công kích mạnh nhất của hắn, cũng không thể thương tổn Tô Hòa mảy may, trung tam cảnh cùng hạ tam cảnh, thực lực chênh lệch quá lớn.
“Lôi pháp này không tầm thường, chờ lúc đệ đến Ngưng Hồn cảnh lại thi triển, cho dù là tỷ cũng không dám đón đỡ.” Tô Hòa bay tới, nói: “Chờ đệ thuần thục một chiêu lôi pháp này, dưới trung tam cảnh, đệ sẽ hiếm có địch thủ, đệ thử tiếp tục công kích tỷ...”
Có Tô Hòa làm bồi luyện, thỉnh thoảng chỉ điểm Lý Mộ vài câu, hắn vận dụng đối với “Lâm” tự quyết càng lúc càng thuần thục, từ ngay từ đầu nhiều lần đánh hụt, đến cuối cùng, đã có thể thông qua dự phán, đánh gãy tuyến đường tiến công của nàng.
Tuy vẫn không thể chuẩn xác đánh trúng nàng, nhưng chỉ cần Lý Mộ chăm chỉ luyện tập, đây cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Một lát sau, Lý Mộ hao hết pháp lực, ngồi ở trên mặt cỏ nghỉ ngơi, Tô Hòa lười biếng nằm nghiêng ở bên người hắn, bắt đầu lật xem thoại bản tiểu thuyết Lý Mộ mang đến cho nàng.
Mấy quyển lúc ban đầu, nàng sau khi lật vài tờ, liền ném ở một bên, những thư sinh kia, hai mươi năm rồi, lộ số chưa thay đổi chút nào, chuyện xưa bình thường thiếu niên kỳ ngộ, một đường trảm yêu trừ ma, trừ hại cho dân, cuối cùng nổi tiếng khắp thiên hạ, bên người các người đẹp vờn quanh, đi lên đỉnh phong cuộc đời, nàng hai mươi năm trước đã đọc chán rồi.
Duy chỉ có quyển tên là 《 liêu trai 》này, mỗi một chuyện xưa ngắn là ngắn chút, nhưng lại khiến người ta suy nghĩ sâu xa, trong chuyện xưa, vô luận là người, yêu, quỷ, đắp nặn đều sinh động, bất tri bất giác khiến nàng xem đến mê.
Trong những thoại bản kia trên chợ, yêu quỷ tinh quái, gần như đều là tà ác, bọn họ hút tinh huyết người ta, đoạt hồn phách người ta, làm hại nhân gian, nhân vật chính trong chuyện xưa, thường thường đều lấy hàng yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình, nhưng ở trong《 liêu trai 》này, yêu quỷ không là tà ác nữa, bọn họ cũng có cảm tình nhân loại, có tình có nghĩa, chí tình chí nghĩa...
Tác giả một quyển sách, thường thường sẽ ở trong sách biểu đạt tư tưởng cùng quan điểm của bọn họ, bởi vậy có thể thấy được, người tên là “Bồ Tùng Linh” này, đối với yêu quỷ, có một trái tim công chính.
Tô Hòa nhìn về phía Lý Mộ, hỏi: “Phía sau còn có không?”
Hết chương 79.