Chương 87. Bảo hộ bên người
Liễu Hàm Yên mới đến, đã có người mời tiểu quỷ hại nàng, Lý Mộ không cần đoán cũng biết, nhất định là bởi vì chuyện trên làm ăn, nhưng cụ thể là người nào làm, tạm thời còn không thể biết được.
Nhưng cũng không cần sốt ruột, bọn họ đã làm như vậy, tất nhiên là có mưu đồ, nhất định sẽ xuất hiện ở thời điểm nên xuất hiện.
Lý Mộ quay đầu nhìn nhìn Liễu Hàm Yên, phát hiện nàng tuy che đầu ở trong chăn, lại vẫn xốc lên một góc chăn, kinh hoảng đánh giá bên ngoài.
Lý Mộ nhìn thoáng qua nữ quỷ đó, nói: “Ngươi, xoay lại, quay mặt vào tường đứng!”
Lý Mộ gặp yêu quỷ nhiều rồi, ngay cả cương thi cũng từng đấu, tự nhiên không sợ bộ dáng của cô ta, nhưng người bình thường nhìn thấy bộ dáng quỷ của cô ta, vẫn tránh không được sợ hãi.
Nữ quỷ nghe lời xoay người, đứng quay mặt vào tường. Lý Mộ đi đến bên giường, nói với Liễu Hàm Yên: “Nữ quỷ đó đã bị ta chế phục, không sao rồi.”
Vãn Vãn bị động tĩnh trong phòng đánh thức, từ trong chăn bò ra, day day mắt nhập nhèm buồn ngủ, khi nhìn thấy Lý Mộ, ngẩn ra một phen, nghi hoặc nói: “Công tử, ngươi sao lại ở đây...”
Nàng nhìn Lý Mộ, khóe mắt thoáng nhìn hư ảnh màu trắng ở góc tường, vừa lúc nữ quỷ đó thấp thỏm quay đầu nhìn xung quanh, bắt gặp tầm mắt của nàng.
“Quỷ, quỷ!”
Thiếu nữ từ trên giường nhảy bắn lên, bổ nhào vào trong lòng Lý Mộ, “Oa” một tiếng khóc lên.
Lý Mộ quay đầu lại, lạnh lùng liếc nữ quỷ đó một cái, cả giận nói: “Quay đi, dám quay đầu nữa, ta khiến ngươi hình thần câu diệt!”
Luôn ở trần cũng không ra sao, Vãn Vãn cùng Liễu Hàm Yên tốt xấu còn mặc yếm, Lý Mộ buổi tối ngủ không có thói quen mặc quần áo. Hắn trấn an xong Vãn Vãn, thu bùa, mang nữ quỷ kia đuổi tới sân nhà mình, sau đó dùng túi dưỡng hồn lần trước từ chỗ thằn lằn tinh nhặt được thu cô ta, mặc quần áo, lần nữa tới cách vách.
Hai nàng đã mặc xong quần áo, Liễu Hàm Yên sắc mặt còn có chút trắng bệch, Vãn Vãn khuôn mặt nhỏ nước mắt chưa khô, lui ở góc giường run rẩy, hiển nhiên là bị nữ quỷ đó dọa.
Liễu Hàm Yên nhìn Lý Mộ, áy náy nói: “Xin lỗi, ta vừa rồi còn cho rằng…”
“Không sao.” Lý Mộ xua tay, nói: “Ta vừa rồi cảm ứng được nơi này có âm khí, lo lắng các ngươi có nguy hiểm, đi ra vội vàng, có thể dọa đến các ngươi.”
Liễu Hàm Yên có chút khiếp đảm nhìn nhìn chung quanh, hỏi: “Nữ, nữ quỷ kia đâu?”
Lý Mộ nói: “Bị ta thu rồi, ngày mai đưa tới huyện nha thẩm vấn tiếp.”
Hắn lại nhìn về phía Liễu Hàm Yên, nói: “Nữ quỷ đó nói, ả là bị người khác sai sử, ngươi có đối tượng hoài nghi hay không?”
Liễu Hàm Yên lắc lắc đầu, nói: “Vân Yên các làm ăn càng ngày càng tốt, tác động lợi ích của quá nhiều người, ta cũng không biết sẽ là ai.”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, nói: “Ngày mai ta mang việc này báo cáo huyện lệnh trước. Ngươi yên tâm, mặc kệ là ai ở phía sau giở trò quỷ, chúng ta đều sẽ mang hắn bắt ra, xử trí theo lẽ công bằng.”
Nữ quỷ đó đã bị thu phục, lúc này đã là đêm khuya, Lý Mộ ở lại chỗ này tiếp cũng không quá thích hợp, nói: “Khuya rồi, các ngươi nghỉ ngơi trước, chuyện này, ngày mai ta sẽ xử lý.”
Lý Mộ xoay người chuẩn bị rời khỏi, Liễu Hàm Yên túm chặt tay hắn, kinh hoảng nói: “Đừng đi!”
Giờ phút này, thứ nàng có chỉ là sự yếu ớt của nữ tử, không còn khí thế của nữ chưởng quầy.
Vãn Vãn nhanh chóng chạy tới, ôm cánh tay Lý Mộ, thanh âm mang theo tiếng nức nở, “Công tử, ta sợ.”
Đêm hôm khuya khoắc, cô nam quả nữ ở chung một phòng còn ra sao. Lý Mộ suy nghĩ một lát, nói: “Nếu không như vậy đi, ta dán mấy tấm Trừ Tà Phù ở bên ngoài, như vậy cho dù còn có quỷ vật nào, cũng không sao tiến vào.”
Liễu Hàm Yên run giọng nói: “Còn có quỷ sẽ đến sao?”
Lý Mộ cũng không thể xác định, chỉ có thể an ủi nàng nói: “Hẳn là, sẽ không có nữa đâu.”
Liễu Hàm Yên nháy mắt với Vãn Vãn, tiểu nha hoàn ôm cánh tay Lý Mộ lắc lắc, cầu xin nói: “Công tử, ta sợ, ngươi đừng đi được không.”
Nếu chỉ là Liễu Hàm Yên, Lý Mộ còn miễn cưỡng có thể khống chế được.
Nhưng Vãn Vãn cùng hắn sớm chiều ở chung, ngay cả ăn cơm cũng ở trên cùng một bàn, lần đó Lý Mộ bị thương, nàng vừa bưng trà rót nước, vừa đấm lưng bóp vai, nhìn bộ dáng khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng, Lý Mộ căn bản không nói ra được lời từ chối.
Lý Mộ do dự một chớp mắt, gật đầu nói: “Vậy các ngươi ngủ đi, ta canh ở bên ngoài.”
Dù sao hắn buổi tối cũng là tính tu hành, trong sân trống trải, hiệu quả tu hành càng tốt.
“Điều này sao có thể, Vãn Vãn, đi ôm một bộ đệm chăn lại đây.” Liễu Hàm Yên lắc lắc đầu, nhìn về phía Lý Mộ, nói: “Đêm nay phiền ngươi ngủ ở dưới đất.”
“Không cần.” Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Ta ở bên ngoài là được rồi.”
Nhìn Lý Mộ đi ra ngoài, Liễu Hàm Yên ngồi ở đầu giường, ánh mắt dao động, không biết đang nghĩ cái gì.
Vãn Vãn ôm chăn, rất nhanh đã lần nữa tiến vào mộng đẹp, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Liễu Hàm Yên xoa đầu của nàng, ánh mắt nhìn ngoài cửa, tuy không nhìn thấy bóng người Lý Mộ, trong lòng vẫn yên ổn nói không nên lời.
Tựa như chỉ cần có hắn ở bên ngoài, mặc dù là có ác quỷ khủng bố nào tới nữa, cũng không còn đáng sợ như vậy.
Sau khi từ chối đề nghị của Liễu Hàm Yên, Lý Mộ đi đến ngoài cửa, đóng cửa phòng, ngồi ở bên cạnh bàn đá trong sân.
Tối nay trăng rất tròn, ánh trăng sáng ngời, Lý Mộ cũng chưa lập tức tu hành, mà là ngắm trăng xuất thần.
Đến nơi đây gần hai tháng, bởi vì Phi Độc phách còn chưa ngưng tụ thành, hắn đến ban đêm, rất khó đi vào giấc ngủ, chỉ có thể thông qua dẫn đường tu hành để giết thời gian. Đêm dài đằng đẵng, hắn thường xuyên sẽ nhớ tới chuyện kiếp trước, tuy thân thể hôm nay không cần bị bệnh đau tra tấn nữa, nhưng thế giới kia, vẫn còn có rất nhiều thứ đáng giá hắn quyến luyến.
Liễu Hàm Yên chậm rãi đi tới, mang một cái áo choàng trùm vai khoác ở trên vai Lý Mộ, hỏi: “Nghĩ cái gì thế?”
Lý Mộ từ trên mặt trăng thu hồi tầm mắt, nói: “Nghĩ sự tình, người nhà, bạn bè trước kia.”
Liễu Hàm Yên ngồi ở bên cạnh hắn, hai tay ôm đầu gối, nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, nói: “Ta cũng quên người nhà bộ dáng thế nào rồi.”
Lý Mộ còn nhớ rõ bộ dáng cha mẹ, sau khi có Sưu Hồn Phù, những ký ức đó của hắn liền càng thêm rõ ràng. Hắn nhìn Liễu Hàm Yên, nói: “Ta có một loại bùa, có thể khiến ngươi tìm về ký ức trước kia.”
“Không cần.” Liễu Hàm Yên lắc lắc đầu, nói: “Thật không dễ dàng gì đi đến bây giờ, ta cũng không muốn nhớ lại sự tình trước kia, trên đời này sao có thể có loại bùa kỳ quái này.”
Lý Mộ cũng không tiếp tục đề tài này, hỏi: “Sao còn không đi ngủ?”
Liễu Hàm Yên nói: “Không ngủ được.”
Lý Mộ hỏi: “Bị nữ quỷ đó dọa?”
Liễu Hàm Yên nhìn hắn, kinh ngạc nói: “Ngươi không sợ quỷ sao?”
“Trước kia sợ.” Lý Mộ thở ra một hơi, nói: “Về sau gặp nhiều rồi, thì không sợ nữa, âm quỷ, không có gì ngoài những kỹ xảo đó, thủ đoạn của ngươi lợi hại hơn bọn nó, nên sợ chính là chúng nó.”
Hết chương 87.