Chương 93. Hồi báo (1)
Liễu Hàm Yên tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi lần trước cố ý ở trong sân nướng thịt, thật ra là đang chọc ta tức giận, sau đó cướp lấy cảm xúc giận dữ của ta...”
“...”
Lý Mộ xấu hổ cười cười, giải thích: “Ta cũng là vì sống sót, cái này ngươi hẳn là có thể lý giải chứ?”
Liễu Hàm Yên trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng chưa truy cứu, liên tưởng đến một việc khác, hỏi: “Ngươi muốn diễn Lương Sơn Bá, là muốn hấp thu cảm xúc bi ai của khách nhân à?”
Lý Mộ gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Liễu Hàm Yên dùng ánh mắt u oán nhìn hắn, nói: “Ngươi còn nói đó là giấc mộng của ngươi, miệng nam nhân, quỷ gạt người...”
Lý Mộ xấu hổ nói: “Lúc ấy cũng là tình thế bắt buộc...”
Liễu Hàm Yên nghĩ nghĩ, tiếp tục hỏi: “Hỉ nộ ai cụ đều rất dễ dàng đạt được, ái tình hòa dục tình làm sao bây giờ?”
Đây cũng là điều Lý Mộ đau đầu, bất đắc dĩ nói: “Trước ngưng tụ bốn phách phía trước, sống qua nửa năm rồi nói sau...”
Liễu Hàm Yên gật gật đầu, nói: “Hí lâu nơi đó, ta sẽ tự mình đi thúc giục, bảo bọn họ mau chóng mang kịch bản sửa ra.”
Lý Mộ chắp tay nói: “Đa tạ.”
Liễu Hàm Yên xua tay: “Cảm tạ cái gì, ta còn chưa cảm ơn ngươi dạy ta tu hành đâu.”
Nói đến tu hành, Lý Mộ nghĩ tới một chuyện, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, nói: “Có chuyện, ngươi nhất định phải cẩn thận chú ý.”
Liễu Hàm Yên thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, cũng nghiêm túc hẳn lên, hỏi: “Chuyện gì?”
Lý Mộ nói: “Thuần âm, thuần dương chi thể, tất nhiên thích hợp tu hành, nhưng hồn phách cùng thân thể chúng ta, đối với yêu quỷ tà vật mà nói, cũng là thứ đại bổ, không chỉ có dễ dàng hấp dẫn yêu quỷ, còn có thể đưa tới tà tu mơ ước, về sau ngày sinh tháng đẻ của ngươi, tuyệt đối không thể nói cho bất luận kẻ nào, càng không thể để bất luận kẻ nào biết ngươi là thuần âm chi thể.”
Liễu Hàm Yên gật gật đầu, trịnh trọng nói: “Ta biết rồi.”
Thuần dương, thuần âm, cùng với ngũ hành chi thể, thông qua bề ngoài là nhìn không ra, trừ phi có người biết được ngày sinh tháng đẻ cảu bọn họ, hoặc là tiếp xúc khoảng cách gần cùng tà vật tương đối mẫn cảm đối với loại thể chất này.
Ngày đó buổi tối ở Trương gia thôn, cương thi kia không đuổi Hàn Triết, chỉ đuổi Lý Mộ, chính là vì nguyên nhân này.
Liễu Hàm Yên khép lại quyển sách nhập môn này, nói: “Quyển sách này ta mượn đọc chút.”
Quyển sách này có thể khiến nàng hiểu biết hơn việc tu hành, Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Ngươi cầm đi, trong thư phòng còn có mấy quyển sách cũng cùng nhau cầm đi, xem xong nhớ phải trả ta.”
Tuy nói quyển sách này đối với Lý Mộ đã không có ích gì, nhưng xét cho cùng là thứ Lý Thanh tặng, đưa cho người khác tóm lại không tốt.
Liễu Hàm Yên về trong nhà, mang quyển sách đó đặt ở dưới gối, nói với tiểu nha hoàn: “Vãn Vãn, ngươi đi hí lâu một chuyến, nói cho các sư phụ, bảo bọn họ trong vòng ba ngày, mang kịch bản《 Hóa Điệp 》biên ra, tiền công tháng này gấp đôi...”
...
Nhâm phủ.
Tiệm sách Tứ Hải bị phạt đóng cửa ba tháng, bồi thường một trăm lượng bạc cho chưởng quầy Vân Yên các, chưởng quầy cũng bị đánh năm mươi trượng, trong Nhâm phủ, bọn hạ nhân mặt u sầu, trong một gian phòng nội viện, truyền đến một rồi lại một tiếng kêu rên của Nhâm chưởng quầy...
Một người trẻ tuổi vào trong phòng, Nhâm chưởng quầy nhìn thấy hắn, lập tức nói: “Viễn nhi, con phải báo thù cho cha!”
Người trẻ tuổi sắc mặt trầm xuống, nói: “Không phải nói nữa, bảo cha làm ăn vững vàng hẳn hoi, đừng làm những thứ đường ngang ngõ tắt kia, cha thực cho rằng những người tu hành kia trong nha môn là bất tài sao?”
Nhâm chưởng quầy hối hận nói: “Cha cho rằng nữ nhân đó mới đến, không có bối cảnh gì, ai ngờ được sau lưng cô ta có người...”
“Được rồi, chuyện này cứ tính như vậy, cha ở nhà dưỡng thương cho tốt, đừng trêu vào nha môn nữa.” Người trẻ tuổi đi đến trước giường, vươn bàn tay, đặt ở trên lưng Nhâm chưởng quầy, trên bàn tay hắn ánh sáng trắng chợt lóe rồi biến mất, Nhâm chưởng quầy từ trên giường bò dậy, ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Không đau nữa...”
Người trẻ tuổi thản nhiên nói: “Chỉ là tiêu trừ đau đớn của cha, vết thương vẫn phải dưỡng, cha ở trong nhà hẳn hoi, trong mắt đừng luôn nghĩ tới bạc, chờ con tu vi có thành tựu, mấy thứ kia, còn không phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu?”
Nhâm chưởng quầy một lần nữa nằm úp sấp về trên giường, nói: “Con đi theo sư phụ đó của con tu hành cho tốt, chờ tu vi con có thành tựu, kiếm được cả đống tiền, mang toàn bộ tiệm sách huyện Dương Khâu đều mua hết...”
Người trẻ tuổi ra khỏi phòng, đi đến sân chỗ sâu nhất Nhâm phủ, nói với hai hạ nhân ở cửa: “Ta muốn tĩnh tâm tu hành, không phải chuyện lớn bằng trời, đừng quấy rầy ta...”
Lý Mộ đang ở trong sân luyện kiếm, Liễu Hàm Yên mang một quyển sổ mỏng manh đặt ở trên bàn đá trong sân, nói: “Đây là kịch bản《 Hóa Điệp 》, ngươi rút thời gian đọc chút, mau chóng học thuộc lời kịch.”
Lý Mộ buông kiếm, kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy?”
Vãn Vãn đứng ở một bên, nói: “Đương nhiên nhanh, vì đốc xúc bọn họ đuổi kịch bản, tiểu thư đã liên tục hai buổi tối đều không ngủ...”
Lý Mộ ngẩng đầu nhìn, thấy khuôn mặt vốn tinh xảo của Liễu Hàm Yên, giờ phút này có chút tiều tụy, lông mày như con tằm cũng so với hai ngày trước càng thêm rõ ràng, trong lòng có chút cảm động, hai tay ôm kiếm, nói: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ngày sau có cơ hội lại báo đáp.”
Liễu Hàm Yên lườm hắn, nói: “Đừng có ngày sau nữa, ngay bây giờ, ngươi nếu không có việc gì, dạy ta vẽ bùa đi, chờ sau khi ta học được, có thể tự mình vẽ Trú Nhan Phù.”
Lúc này, thời gian cách Lý Mộ dạy Liễu Hàm Yên tu hành chỉ trôi qua hai ngày.
Đêm qua, ở dưới sự trợ giúp của Lý Mộ, nàng đã thành công luyện hóa phách thứ nhất.
Người so với người tức chết người, Lý Mộ vì ngưng phách, hao hết thiên tân vạn khổ, học làm việc tốt, vừa là đỡ bà cụ qua đường, vừa là cắt rau hẹ Trương Sơn, vừa giúp Lâm Uyển rửa oan, thu thập tình cảm vui sướng khắp nơi, thật không dễ gì mới ngưng tụ ra một phách, Liễu Hàm Yên chỉ dùng hai ngày, đã làm được chuyện Lý Mộ một tháng mới có thể làm được.
Trong đó tất nhiên có nguyên nhân Lý Mộ mang phách lực hổ yêu lần trước ngưng phách còn thừa truyền cho nàng, thiên phú của thuần âm chi thể ở trên tu hành, tạo ra tác dụng lớn hơn nữa.
Đương nhiên, không có phách lực của yêu vật, nàng luyện hóa phách phía sau không có nhanh như vậy.
Liễu Hàm Yên nhớ tới đêm qua loại cảm giác tu hành nhanh chóng tăng lên đó, nhịn không được liếm liếm môi, nhìn Lý Mộ hỏi: “Đêm qua, thứ ngươi đưa vào ta thân thể còn hay không?”
“Không có, một giọt cũng không có nữa.”
Lý Mộ nhìn nàng, vô cùng nghiêm túc nói: “Tu hành cần từng bước vững vàng, đừng luôn nghĩ đi đường tắt, bằng không, tu đến cuối cùng, không phải hại người khác, chính là hại chính ngươi!”
Ở trên tu hành, Liễu Hàm Yên luôn nghe theo Lý Mộ, bị hắn răn dạy một câu, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta biết rồi...”
Hết chương 93.