Chương 96. Ngưng tụ Tước Âm (1)
Đêm đã khuya, Lý Mộ tựa vào đầu giường Liễu Hàm Yên, cảm thán nói: “Thật khó.”
Liễu Hàm Yên che miệng ngáp một cái, nói: “Mỗi một nghề đều không dễ dàng, muốn đạt tới cảnh giới của các sư phụ, không có mười năm khổ công, là không có khả năng.”
“Xin lỗi, liên lụy luyện cùng ta đến khuya như vậy.” Lý Mộ đứng lên, nói: “Ngươi sớm đi nghỉ ngơi đi, ta trở về.”
Liễu Hàm Yên gật gật đầu, lại hỏi: “Nếu diễn kịch đi không thông, kế tiếp ngươi tính làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao bây giờ?” Lý Mộ thở dài một tiếng, nói: “Chỉ có thể đánh gãy chân mình, đi bên ngoài xếp bát ăn xin, tranh thủ mọi người đồng tình.”
Liễu Hàm Yên ngây ra một lúc, hỏi: “Ngươi đối với bản thân ác như vậy sao?”
Lý Mộ bất đắc dĩ nói: “Không ác với mình một chút, mạng liền không còn.”
“Con người có bảy phách, còn có hai phách, sinh ra ở ái tình cùng dục tình.” Liễu Hàm Yên tựa như là nghĩ tới cái gì, tiếp tục hỏi: “Ái tình ngươi làm sao bây giờ, chung quy không thể đi tai họa nhiều nữ tử như vậy chứ?”
Lý Mộ ngay cả ai tình cũng chưa thu thập được, huống chi là ái tình, chỉ có thể nói: “Cái này, chờ ngày sau lại nói.”
Liễu Hàm Yên tiếp tục hỏi: “Ái tình thì thôi, dục tình ngươi tính làm sao bây giờ?”
Lý Mộ cúi đầu nhìn nhìn thân thể của mình, lại nhìn nhìn Liễu Hàm Yên, lắc đầu nói: “Cái này, cũng chờ ngày sau lại nói.”
Lại nghiên cứu đài từ cả đêm, sáng sớm hôm sau, Lý Mộ nhớ tới đã mấy ngày chưa đi vấn an Tô Hòa, tự mình xuống bếp làm vài món ăn, một lần nữa đi tới vịnh Bích Thủy.
Tô Hòa vừa ăn, vừa nói: “Lần sau nhớ xách giúp tỷ một vò rượu, tửu quán kia ở thành đông còn có hay không, Thu Lộ Bạch nhà bọn họ tỷ rất thích, có hai mươi năm chưa uống rồi.”
Nàng nói xong, thấy Lý Mộ một bộ dạng mất tập trung, hỏi: “Làm sao vậy, có tâm sự, trong nha môn lại có vụ án khó giải quyết?”
Lý Mộ lắc lắc đầu, mang vấn đề khó hai ngày qua gặp được nói cho nàng.
Tô Hòa nhìn hắn, cười nói: “Cái này cũng quá bình thường, vô luận nghề này cũng tương tự, đệ chung quy sẽ không muốn dùng ba năm ngày hứng thú của đệ, đi so bì bản lãnh kiếm cơm của người ta mấy chục năm?”
Lý Mộ thở dài, nói: “Nếu thật sự không được, chỉ có đi cửa thành ăn xin.”
“Thật ra cũng không cần.” Tô Hòa buông đũa, nói: “Con hát lợi hại, sắm vai người trong kịch, có thể làm được giống hình giống thần, nhưng chung quy chỉ là diễn kịch, diễn không ra mười phần thần vận. Nếu đệ vốn đã là người trong kịch, lại nào cần đi diễn?”
Lý Mộ nghi hoặc nói: “Vốn đã là người trong kịch có ý tứ gì?”
“Đệ có thể tự mình thôi miên mình, quên Lý Mộ, quên thân phận bộ khoái, cho rằng chính đệ là người trong kịch, chờ sau khi đệ thật sự lừa gạt chính mình, đệ liền thật là người trong kịch rồi.” Tô Hòa giải thích một câu, nhìn Lý Mộ, hỏi: “Đây là một loại ảo thuật, muốn học không?”
Lý Mộ nuốt ngụm nước bọt, nói: “Muốn.”
Tô Hòa khoanh hai tay trước ngực: “Gọi tiếng tỷ tỷ, tỷ liền dạy đệ.”
Chẳng qua chỉ là gọi một tiếng tỷ tỷ mà thôi, chỉ cần có thể để hắn thu thập được ai tình, ngưng tụ Tước Âm, đừng nói tỷ tỷ, cho dù là gọi nương tử Lý Mộ cũng sẽ không chút do dự đáp ứng.
Trong lòng hắn mừng thầm, nhìn Tô Hòa, bật thốt lên nói: “Nương tử!”
Tô Hòa ngẩn ra một phen, hỏi: “Cái gì?”
Nàng nghiêng đầu nhìn Lý Mộ, “Nương tử?”
“Phi!”
Vừa rồi quá mức kích động, nhất thời nói sai, Lý Mộ đỏ mặt lên, vội vàng nói: “Xấu hổ quá gọi sai rồi, Tô cô nương, Tô tỷ tỷ, kính nhờ tỷ đó!”
Tô Hòa liếc hắn, tiếp tục nói: “Ảo thuật là pháp thuật mị hoặc lòng người, không cho phép dùng để mị hoặc người khác, cũng có thể dùng để mị hoặc chính mình...”
Phép mị hoặc lòng người, là một loại quỷ thuật, ở trong tiểu thuyết chí quái trên chợ, thường có kiều đoạn thư sinh bị nữ quỷ mị hoặc, hút khô dương khí tinh huyết.
Khác nhau là, Lý Mộ mị hoặc là bản thân.
Hắn biết được chuyện xưa Lương Chúc, chỉ cần thôi miên mình, nói cho mình, hắn chính là Lương Sơn Bá, tự nhiên có thể đắm chìm đến trong tình cảnh của Lương Chúc, trở thành bản thân nhân vật, mà không phải đơn thuần biểu diễn.
Lý Mộ dùng phương pháp Tô Hòa dạy hắn, sau khi thất bại mấy lần, rốt cuộc đã tìm được bí quyết, rất nhanh có thể thoải mái tiến vào kịch tình.
“Đa tạ Tô tỷ tỷ...” Lý Mộ hướng nàng ôm quyền, nói: “Chờ đệ ngưng tụ phách thứ ba, lại cảm ơn tỷ hẳn hoi.”
“Phi!”
Tô Hòa gắt một tiếng, hỏi: “Phách thứ ba là Tước Âm, sau khi ngưng tụ Tước Âm, đệ muốn cảm tạ ta như thế nào?”
“Đương nhiên là làm ------ đồ ăn rồi!”
Lý Mộ ý thức được lỗ hổng trong lời vừa rồi, vội vàng giải thích: “Lần sau tỷ muốn ăn cái gì, cứ nói cho ta biết, ta nhất định mang cho tỷ...”
Tô Hòa cho hắn một cái trừng mắt, lại có chút tiếc nuối nói: “Thực muốn xem bộ dáng đệ ở sân khấu kịch diễn kịch, đáng tiếc...”
“Đáng tiếc cái gì?” Lý Mộ kinh ngạc nói: “Tỷ có thể đi xem mà, đến lúc đó ta giữ lại vị trí tốt cho tỷ.”
Tô Hòa đã tính là quỷ tu, mà không phải quỷ vật cấp thấp, cho dù là hành tẩu ở nhân gian, chỉ cần nàng không chủ động hại người, quan phủ cũng sẽ không đi trêu chọc nàng.
“Ta sẽ không đi.” Tô Hòa mỉm cười, cho hắn một ánh mắt ý vị sâu xa, nói: “Chúc đệ sớm ngày ngưng tụ Tước Âm, sớm ngày trở thành nam nhân đích thực đội trời đạp đất...”
Lý Mộ thu thập xong hộp tức ăn, nói: “Vậy đệ đi rồi, ngày khác lại đến thăm tỷ.”
“Đợi một chút.” Tô Hòa bỗng nhiên gọi hắn lại.
“Còn có chuyện gì?” Lý Mộ quay đầu hỏi.
Tô Hòa hướng hắn cười tươi, nói: “Vừa tặng 《 Liêu Trai 》, vừa hô nương tử, đệ nếu thật sự đối với tỷ có ý tưởng gì, không bằng tỷ giúp đệ trở thành quỷ tu, như vậy không phải có thể...”
Lý Mộ biết nàng là theo thói quen đùa giỡn mình, không sao cả nói: “Nếu ngày nào đó đệ thật sự chết rồi, hồn phách không tan, thì tới vịnh Bích Thủy làm bạn với tỷ...”
Mỗi lần đến Tô Hòa nơi này đều có thu hoạch, Lý Mộ quyết định về sau phải thường xuyên đến.
Hắn từ vịnh Bích Thủy trở về, khi đi ở trên đường, xa xa nhìn thấy Liễu Hàm Yên bồi hồi ở cửa.
Liễu Hàm Yên nhìn hộp thức ăn trong tay hắn xách, nghi hoặc nói: “Ngươi đi đâu?”
Lý Mộ nói: “Thăm một người bạn.”
Liễu Hàm Yên cũng không hỏi nhiều, nói: “Ngươi trở lại thì tốt rồi, chúng ta tiếp tục tập luyện đi, sớm một ngày luyện tốt, thì có thể sớm một ngày lên đài, ngươi cũng có thể sớm một ngày thoát ly nguy hiểm sinh mệnh...”
Ở trên chuyện ngưng phách này, Liễu Hàm Yên tựa như so với hắn còn sốt ruột hơn, Lý Mộ về nhà thay bộ quần áo, liền cùng nàng ở trong sân đối đáp.
Liễu Hàm Yên rất nhanh đã tiến vào nhân vật Chúc Anh Đài, nắm tay hắn, quay đầu, giọng đau thương nói: “Lương huynh, Anh Đài kiếp này không thể hôn phối với chàng, chỉ chờ kiếp sau lại kết lương duyên đi!”
Hết chương 96.