Chương 01: Ngày đầu tiên (2)
Lão nương kỳ thật cũng tiếc tiêu tiền tiếp, bà làm gi còn tiền chứ?
Ngô đại phu vê râu nói:
"Nhưng do hắn nằm quả lau, cơ thể quá thiếu chất, nếu không ưanh thủ điều dường,đm sợbrơng lai để lại bệnh căn, không là ma ốm thì cũng bệnh tật triển miên." "vậy trực tiếp tẩm bồ cho nó được không?"
Lão nương lại hỏi.
"Hư không chịu bổ, bây giờ ngươi không lo bồi bổ cho hắn, sẽ hại chết hắn đấy."
Ngô đại phu rung đùi đắc ý, vẻ mặt thương xót nói: "Đệ muội, tuổi vương Hiền nhó như vậy, không thể để cho hắn có di chúng được!" "ừm."
Lão nương sác mặt âm tinh biển ảo một hồi, cuối cùng gật mạnh đầu nói: "Tiên sinh kê đơn đi!"
VÌ vậy vương Quý mài mực, Ngô đại phu trải giấy ra, thoăn thoát kê một đơn thuôc, làm khô nét mực, đưa cho vương Quý nói:
"Bốc thuốc đi thôi, sớm uống sớm tốt!"
"Dạ." Thanh âm vương Quý đáp lời, cẩn'thận từng li từng tí nhận lấy đơn thuốc, lại nhìn thoáng qua lão nương?
"Tiễn tiên sinh vể, nhận tiện lấy thuốc luôn."
Lão nương thờ dài nói:
"Mày nói một tiếng với Lụp viên ngoại, ký sổ trước, cuối tháng tính một lần." "Mẹ, tiệm thuốc của người ta nói không cho con nợ nữa..."
Nhìn muội muội thu dọn hòm thuốc cho Ngô đại phu, vương Quý nhỏ giọng nói với lão nương: "Người ta nói mẹ quá không giữ chừ tín, lời này đã nói ba tháng rồi, lũng không thấy đồng nào..." "Mày không đi thử làm sao biết?"
Lão nương căm tức cởi lắc vàng từ trên cổ tay xuống, đập vào trong :ay hắn nói:
"Đặt cọc cái này trước, lấy thuốc đã rồi nói sau!" "Dạ." vương Quý lúc này thở phào nhẹ nhõm.
Ngô đại phu sớm đã thu thập xong, một mực thoải mái nhàn nhã lổng trà, đợi hai mẹ con nói xong rồi, mới đứng dậy cáo từ.
"vương Quý, đi đưa tiễn tiên sinh."
Lão nương lại từ bên hông lấy ra một xâutiền, gần hai mươi văn, đưa :ho con trai.
Ngô đại phu thấy thể cười nói: "Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao, không ngờ thấy tiền của đệ nuội."
"Phiền ngươi nhiềù như vậy, cuối cùng cũng cứu được lão nhị."
Lão nương dõng dạc nói.
,'Lần này thanh toán hết tiền xem bệnh luôn."
Ngô đại phu cất bước đi ra ngoài, thiếu chút nữa té ngã, quay đầu lại :ười khổ nói: "Không ngờ ta đến khám bệnh ở nhà một lần như thế, chi đáng một tồng?"
Nói xong khoát tay nói:
"Được rồi được rồi, ta làm người tốt làm đến cùng, chữa bệnh từ hiện đi!" "vậy đa tạ tiên sinh."
Lão nương cũng không khách sáo, liền từ trong tay con trai chụp lại iền, nói:
"Đợi lúc nào nhà của ta
ĐẠI QUAN NHÂN
sinh hai gói bạc.'
"Ngươi dám tặng ta còn không dám lấy đó."
Ngô tiên sinh lắc đầu cười to đi ra ngoài, vương Quý tranh thủ thời pan tiễn ra.
Đợi vương Quý tiễn Ngô tiên sinh đi rồi, lão nương lườm liếc con lâu nói:
"Thân thể mày không khó chịu nữa?" «0$
vợ vương Quý mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói:
"vẫn chưa khòe, con sang đây xem thử thôi, còn phải trở về nám
Liền xám xịt trở vê phòng.' /’ 4^,
Lão nương hừ một tiếng, ánh mắt lại chuyển hướng sang con trai, rong lòng vừa cao hứng vừa tức giận. Cao húng thì dễ hiểu. Tức giận là /ì, đứa con này của bà là từ sòng bài đi ra, bị người đả thương. Trong luyện cũng không có ai phá án, cuổi cùng chỉ có thể dùng 'Đánh bạc ranh chấp bị trả thù' mà định án. Cho dù ở trong lòng lão nương, đứa :on này cũng là vì bài bạc mà bị đánh!
Đối với đứa con chơi bời lêu lổng, chi giỏi đánh bạc này, lào nương ỉã sớm tuyệt vọng, vừa nghĩ tới ngày sau khó tránh khỏi chứng nào tật lấy, làm hại trong nhà đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, lão nương liền ức giận. Nếu không phải vương Hiền vừa mới tinh lại, chắc chắn sẽ íhông thể thiếu một trận thóa mạ.
"Ngày sau lại tính sổ với mày!" ỵ
Lão nương nhìn con trai, cuối cùng trừng mắt một cái, liền để lại Ngân Linh trông nom hắn, trờ về phòng để làm việc. Bởi vì hư thoát sau hưng phấn, cước bộ của bà có chút yếu ớt, lúc đi tới cửa, bị vấp cánh cửa một phát. Lão nương đá cánh cửa một cái, cả giận nói: "sớm muộn gì cũng cưa mày làm củi đốt!"
Lão nương đi rồi, tiểu muội Ngân Linh đem cháo gạo nấu hồi sáng sớm, đổ một chút nước ấm, đút cho vương Hiền uống. Tỉnh cách Ngân Linh rất giống lào nương, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, vẫn chưa mạnh mẽ, chi là hoạt bát mà thôi. Nàng vừa đút cháo, vừa líu ríu kể lại tinh hình sau khi vương Hiền hôn mê, khó tránh khôi cũng muốn quờ trách lỗi lầm của hắn.
Thông qua nàng, vương Hiền biết rõ trong nhà mặc dù tình trạng rất không tổt, nhưng nếu không có kẻ vô tích sự như hắn, cũng không trở thành như bây giờ, nợ nần chồng chất không nói, ngay cả cơm cũng sắp không còn mà ăn. . . Nghĩ vậy, vương Hiên mới ý thức được, vừa rồi lão nương đi chuếnh choáng, tựa hồ là do đói quá nên tứ chi nhũn ra.
Ỏ sáu trăm năm sau, còn có cách nói “vừa bệnh liền nghèo”, vương Hiền nhớ rõ nhà Lỗ Tấn cũng lụn bại vì như thế, nên liền tin tường lời của muội muội không chút nghi ngờ, không khỏi sinh ra áy náy với lão nương.
"Láng giềng đều nói với mẹ, ngươi chắc chắn không tinh lại được nữa, kéo một ngày thì tốn tiền một ngày, còn liên lụy người khác, chi bằng sớm bỏ đi. Cũng chi vì tính tình của mẹ, việc đã quỵêt định ai cũng không kẻo về được, nếu đổi là nhà người ta, ngươi đã chết mấy lần rồi!" "Ca, coi như là ta van ngươi. Trong nhà vỉ trị bệnh cho ngươi, thiếu nhiều khoản nợ như vậy. Chờ ngươi khỏe rồi ngàn vạn lần dứt khôi những người kia đi. sống yên ổn tìm phần việc, được chứ?"
Tiểu muội nói xong cũng chán nản:
"Được rồi, giang sơn dê đôi bàn tính khó dời, sao có thể trông cậy vào ngươi sửa đổi chứ?"
Bị tiểu muội muội mười mấy tuổi khinh bi thành cặn bã, vương Hiền hận không thể tim kè đất chui vào, nào còn dám mở miệng?
"Há mồm ra!"
Thấy hắn ngừng ăn, Ngân Linh trừng trùng mắt hạnh nói.
"Nói ngươi hai câu đã muốn tuyệt thực? Có cổt khí thì sửa cho chúng ta xem, đen lúc đó muội muội dập đầu bồi tội với ngươi!" vương Hiền mặt đỏ bừng, xấu hỗ muốn chết.
Thấy hắn vẫn không ăn. cái miệng nho nhắn của tiểu muội méo xệch
"Nhị ca, ngươi đừng không hiểu chuyện nữa, nhà chúng ta không còn như lúc trước. Chúng .tà hết gạo rôi, mẹ dùiig chính gà mẹ đang đẻ trứng, mới đổi được chùng mười cân này. chúng ta ngay cả một ngụm cũng không được hường đó!" J Jì vương Hiền thờ dài thườn thượt, từng ngụm ăn xong bát cháo, một hạt đều không lãng phí.