Đại Quan Nhân

Chương 105. Tô Châu (2)

Chương 105. Tô Châu (2)
rinh Hưng.


te tiếng chuông chùa Hàn

Có điều Điền Thất thúc trung thành tận tâm vẫn còn ở lại, nghe thấy có người gõ cửa, mở cửa thấy tiểu thư nhà minh, ngân ngấn nước mắt đứng ờ cửa Điền Thất nhất thời kinh ngạc dụi mát không thôi, đợi sau khi nhìn thấy tiểu tử thúi vương Hiền kia, mới xác định minh không phải là đang năm mơ, mừng rỡ kêu to lên: "Thiểu gia mau ra đây, xem xem ai đến này!"
Lâm vinh Hưng nghe tiểng ra ngoài xem thử, thấy đúng là muội muội minh quay về, nhât thời vui mừng rơi nước mắt:
"Thanh nhi, vi huynh rất nhớ muội."
Lâm Thanh Nhi cũng nước mắt như mưa liên tục nói:
"Đại ca, ta cũng nhớ huynh và mẹ. Mẹ đâu?” "Mẹ ở trong nhà nghi ngơi, hôm nay có chút khó chịu trong người, gặp lại muội nhất định sè vui mừng."
Lâm vinh Hưng vội vàng dẫn muội muội vào trong nhà, đi vài bước mới nhớ tới vương Hiền, vội vàng ôm quyền nói với hắn:
"Nhị Lang cũng tới, vương ân công cùng vương đại nương quý thể có khỏe không?"
"Rất tốt, rất tốt."
vương Hiền cười nói:

"Đại ca không cần để ý tới ta, cốc người đoàn tụ là được."
Nói xong vỗ cánh tay Điền Thất nói: ,
"Điền Thất thúc bồi ta là được rồi."
"Sao lại nói như vậy, vào trong hành lễ với gia mẫu trước đã."
Làm vinh Hung rổt cụộc xem hắn như muội phu, dẫn vương Hiền vào nhà chính hậu viện, liền ngửi thấy mùi thào dược nồng đậm.
Trong nhà chính, tâm Thanh Nhi đi vào trước một bước, trong phòng truyền ra ảm thanh hai mẹ con ôm nhau khóc lóc.
Đợi cho tiếng khóc dần dần dừng lại, vương Hiền mới đi vào hành lề với Lâm lào phu nhân. Lâm lào phu nhân mặc dù không thích vương Hiền. Nhưng bởi vi khuê nữ của minh, cùng sồ không đoi xử lạnh nhại với hắn nữa, khách khí hỏi hắn vài câu, lại hỏi cha mẹ hắn.
Thấy vương Hiền đối đáp rất là khéo lé.o, lại nhìn khuôn mặt thanh thái thái không khỏi thầm kiêu ngạo nhủ, quả nhiên là gần đên thì rạng, tiểu tử này ở cùng với khuê nữ của ta, cũng ra dáng người rồi.
Chọ dù nhự thể nào thái độ của lào phu nhân đối với vương Hiền dần dần chuyển biển tổt đẹp, lại nói vài câu, vương Hiền cáo lui ra ngoài, để hai mẹ con cùng nhau trò chuyện.
Lâm vinh Hưng cùng cùng ra ngoài, Điền Thất thúc rót trà chc vương Hiền, cười nói:
"Nghe nói tiểu tử ngươi bây giờ phát đạt rồi."
Suất Huy và Nhị Hắc đương nhiên cũng tới theo, bọn họ cùng Điềr Thất thúc cũng coi như chiến hữu, gặp mặt dì nhiên phải bốc phê vương Hiên, đê đạt được mục đích bốc phét bản thân.
"Đâu cỏ đâu có, tiểu lại nhỏ bé mà thôi." vương Hiền cười nói:
"Có điều ở trong mắt lão ca ngươi, chắc hắn củng xem như khá lắm."
"Ha ha ha..."
Điền Thất thúc cất tiểng cười to nói:
"Khá lảm thể kia, lại tav không đển thăm nhạc mẫu, ta xem cũní chẳng có gì giòi giang cậ,"
vương Hiền không khỏi ngượng ngùng nói:
"Thật ra lần này tới Tô Châu là có việc gấp, đi vội quá không kịi chuẩn bị lễ vật. Tối hôm qua đến Tô Châu, sáng nay cửa tiệm còn chưi
"Khụ khụ .. ."
Lâm vinh Hưng biết hai người bọn họ giao tình không phải là nônị cạn, nhưng mình phải nghiêm chinh bèọ nỏi:
"Nhị Lang có thể tới ta cùng lão nương đà vui mừng lắm rồi, xa xô thể kia mang quà cáp gì chứ."
"Ha ha ha, ta nói đùa thôi."
ĐẠI QUAN NHÂN
Điền Thất hỏi:
giá: Tam Giới Đợi Su


"Nha môn có việc gì gấp sao?"
"Phải."
vương Hiền khê gật đầu, liền đem chuyện thuyền lựơng trong huyệt bị giam ở Hứa Thự Quan, người cũng bị băt, nói chtt hai người nghe.
"Có chuyện vậy sao..."
Lâm vinh Hưng mặc dù không ờ Phú Dương, nhưng vần là tú tài cử Phú Dương, nghe vậy không khói lo lắng nói:
"vốn tưởng ràng Phú Dương không gặp thiên tai, còn đang vui mừnị cho các ngượi. không ngờ được cũng bj liên lụy theo, vậy thì phải giả quyết như thế nào?"
"Các ngươi bây giờ quen thuộc Tô Châu chứ?"
vương Hiền hôi:
"Ta vừa mới đến, hai mắt mù mờ."
"Coi như quen thuộc."
Điền Thất nói:
"Ta không cỏ chuyện cũng thường xuyên ra ngoài đi vài vòng."
"Đại ca, hai ngày này cho ta mượn Điền Thất thúc."
vương Hiền liền nói với Lâm vinh Hưng:
"Ta cần người của minh làm dẫn đường."
"Đương nhiên không có vấn đề."
Lâm vinh Hưng lo lắng nói:
"Nhưng chủng ta ờ Tô Châu cũng không quen biểt người nào, không thể giúp được bao nhiêu cả." "Cái này không sao." vương Hiền cười nói:
"Trên người ta có thư nghiệt đài đại nhản và phiên đài đại nhân đích thân viết, nha môn Diêm Tư chắc hắn sữ dốc chủt tình mọn."
••vậy là tốt rồi."

Nghe nói có Bọ Chính Sử và Án Sát Sứ trợ giúp, Lâm vinh Hưng trong bụng đã quyết định nói:
"Thất thúc, ngươi mang Nhị Lang đi đến nha môn Diêm Tư đi." "Không đi nha môn Diêm Tư." vương Hiền lại lắc đầu nói: "Đi phữnha phú-ĩô Châu trước, ta phải gặp được đám người Tư Mã tiên sinh trước đà."
Điền Thất khè gật đầu, đi vào thay quần áo có thể diện một chút, ra "Chúng ta đi thôi."
Lâm tú tài cũng muốn cùng đi với vương Hiền, lại bị hán cự tuyệt "Đây cũng không phải đi đánh nhau, nhiều người cũng vô dụng, đại ca vân nên ở trong nhà trò chuyện cùng lào phu nhân, Lâm tỷ tỷ đi." "Cũng phải."
"Trong trăm người thì kẻ vô dụng nhất là thư sinh, ta ngoại trừ tăng thêm phiền cũng không biết làm gi."
Hắn mặc dù thân thế dần dần hồi phục, nhưng vẫn cứ vai không thể khiêng, tay không thể xách, miễn cưỡng có thể tự lo liệu mà thôi. Trong nhà trong trong ngoài ngoài, toàn bộ nhờ Điền Thất thúc và vợ hắn lo liệu, Làm tú tài không giúp đờ được cái gi, còn phải dựa vào người khác săn sóc, khó tránh khỏi khí phách suy sụp.
"Đại ca chớ nói vậy, chúng ta đều trông cậy vào ngươi tên đề bàng vương Hiền cười an ủi: "Những việc vặt vãnh này, hãy để lại cho đám người thô kệch tầm thường chúng ta đi làm thôi." "Ngươi không tầm thường.
vàng, cả nhà thơm lây nhờ ngươi đó."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất