Chương 108: Trùng kinh (1)
Nói đến chơi dế thì, vươngHiền vốn dĩbhônghiểu gì, nhưng vương Nhị tiền thân của hắn, đó chính là một tay ăn chơi chơi bời từ nhô đến lớn, dài đến lớn cái gì cũng không biêt, chi biết chọi gà chọi chó, song lục bài cửu, xúc xắc đá cầu . . MỔ1 năm inùa thu đấu dế, trận đấu kịch liệt càng là mỗi năm một lần, tích lũy tháng ngày, tất nhiên có rất nhiều kinh nghiệm tâm đắc có thể nếL
"Nói về con dế này, tuy là thứ nhỏ bé, nhưng lại bao gồm xanh, tím, vàng, đen, trắng, đỏ sáu màu. Chia làm ba mươi sáu viên Thiên Cương tinh, bày mươi hai ngôi Địa sát tinh, tổng cộng một trăm linh tám tướng. Trong đó có cơ hội thiên biến vạn hóa, quỷ thần khó lường ..."
"ô.. ."
Hắc tiểu tử cà kinh nói: "Quả nhiên bác đại tinh thâm!"
"Đầu tiên là tướng trùng, đây là bước đầu tiên chơi dế, ngươi phải từ trong trăm ngàn con dế, tìm ra con lợi hại nhất kia.*'
"ừm ừm, vậy tướng trùng nên như thế nào?"
Hắc tiểu tử gật đầu như mổ thóc nói.
"Cổ nhân nói, gần đèn thì rạng, gần mực thì đen. Bước đầu tiên của tướng trùng phải xem hoàn cảnh."
... . xtv
vương Hiền nói:
"Côn trùng sổng ở trong cỏ đất tất lười biếng, sống ttong gạch đá tất cúng rắn, bóng râm tất mềm mại, hướng dương tất yếu kém, lấy xuất phát từ rừng núi hoang vu mới tốt."
"vậy đến rừng núi hoang ýu 'tướng trùng lại nên như thế nào?"
Hắc tiểu tử nói: * X
"Dể mèn trong rừng núi hoang vu nhiều lắm, dù sao cũng có chia ưu khuyết chứ." "Đương nhiên, có một bộ phương pháp tướng trùng."
A *
vương Hiền thật hận tuổi còn quá nhỏ, trên miệng chưa có râu, không thể vuốíbộ râu dài, đóng giả bộ dạng cao nhân:
"Phải xem từ hình dạng bên ngoài, dế mèn phải đầy đủ 'Tứ tượng', càng như càng rết, miệng như miệng sư từ, đầu như đâu chuồn chuồn, chân như chân châu chấu."
... .. ......
"Ngươi chờ một chút."
Hắc tiểu tử vội ngát ngang lời của hắn: "Ta tìm bút ghi lại."
Nói rồi nói với chủ quán:
"Làm phiền mang giấy bút dùng một lát."
Chủ quán kia cũng đã nhìn ra, vị hắc công tử này mặc dù bộ dạng hung hăng, người hầu cũng hung hăng, nhưng đối với người khác rất khách sáo, không có phách lối, liền bạo dạn, cười hừa theo nói:
"Đối diện tệ điếm chính là vân Hạc Lâu Tô Châu nổ Ị danh cùng với Lâu Ngoại Lâu Hàng Châu, đến Tô Châu rồi, không thể không thường thức Tùng Thừ Quyết Ngư, Thanh Lưu Đại Ngọc, Nguyên Trap Ngư Sí, Tuyết Hoa Giải Đau của cửa hiệu bọn họ . . . Nói nhiều đi chăng nữa, hai vị công tử sao không dời bước đến vân Hạc Lâu, thưởng thức rượu thịt, vừa ăn vừa trò chuyện..."
Thấy hai người liếc nhìn mình, chủ quán rụt rụt cần cổ, vẻ mặt khổ sở nói:
"Tiểu điếm buôn bán nhỏ, hai vị công tử ở chỗ này trò chuyện, đã nửa ngày không có khách nào vào trong rồi..." "Phải sớm nói chứ."
Hắc tiểu tử giờ mới hiểu ra ý của hắn, kéo vương Hiền nói: "Đi, ta mời ngươi mời ngươi ăn Tùng Thử gì gì đó ..."
"Là Tùng Thử Quyết Ngư."
ĐẠI QUAN NHÂN
vương Hiền cười nói:
"Ta mời ngươi ăn..."
"Nói đùa gi chứ, hôm nay là ta học nghệ với ngươi, đương nhiên phải mời sư phụ ăn cơm chứ."
Không cho giải thích, hắc tiểu tử liền kéo vương Hiền đi vào vân Hạc Lâu đối diện. Trời hãy còn sớm, ttong lâu có phòng trổng, hắc tiểu tử muốn nhã gian trên lầu, cũng không nhìn thực đơn, ỉiền căn dặn dọn tất cả nhũng món nổi tiếng ở đây lên...
Nghe thấy vậy tronalòng Vương Hiền nước mát chảy ròng, sao mà mình đi đến đâu cũng đều giống như diên viên phụ, khó khăn lắm gặp được một tên không phải mặt trắng, nhưng vân là mặt đen giàu có đẹp trai chỉnh hiệu.
"Mau mau tiếp tục."
Hắc soái phú bảo tửu lâu chuẩn bị săn giấy bút luôn, ghi chép lời nói vừa rồi của vương Hiền, lại thúc giục hắn nói: "Ngoài tứ tượng thì còn gi nữa?"
"Còn nữa phải phân biệt từ màu sác, khẩu quyết là 'trắng không bằng đen, đen không bàng đô, đỏ không bằng vàng, vàng không bắng xanh'..
vương Hiền cố tình khựng lại, tất nhiên xuất ra công phu ẩn giấu nói:
"Lại có năm loại dế đứng đầu, gọi là 'Ngũ tuyệt', gặp được nhất thiết không được bỏ qua. Trong đó con đầu đỏ gáy xanh, cánh vàng chính là nhất tuyệt, đầu lam chấm gáy trong, cánh vàng chân trắng, con phía sau tương úng với nhị tuyệt, đầu chấm trắng gáy trong, gáy xanh lông dày cánh bạc chỉnh là tam tuyệt, đầu tím lộ trắng, gáy xanh dày chắc, cánh tím lại có nếp nhắn chinh là tứ tuyệt, đầu nước sơn đen sợi vàng hoặc trán bạc, gáy xanh có lông, cánh đen vàng, bụng trắng toát, bắp chân to trắng đó chính là ngũ tuyệt..."
Cái miệng của vương Hiền có thể đem người chết nói cho sống dựng dậy, nói về kinh nghiệm nuôi dế, ngay cả người trung niên ngồi bên cạnh đối với chuyện này không chút húng thú, cũng nghe đến say sưa.
Huống hồ hắc tiểu tử từ nhỏ đà yểu thích thú vui này, nhung người trong nhà vân luôn cẩm cản không cho chơi, cực kỳ muốn nhưng lại không thể thỏa mãn . . . Hắn mậc dù mê dế, nhưng vẫn còn ở trong giai đoạn mò mâm, nghe vựơng Hiền giảng giải, hắn quả thực là như nghe thấy tiên âm, không thể tự kềm chế.
Thời gian trôi nhanh, thấm thoát không biết đã trôi qua một canh giờ, người trung niên uống một ngụm trà kia, mới phát hiện ười đã sắp tổi, không khôi thầm hô 'Mê muội mất cả ý chí', vội nói khẽ: "Trời sắp tối rồi, công tử chúng ta phải trở về." "Gấp cái gì?"
Hác tiểu tử nghe được một nửa đang vào ngõ, sao có thê ngắt ngang như vậy?
"Công tử."
Người trung niên mặc dù đối với hắn rất nuông chiều, nhưng cũng không phải một mực tuỳ hắn làm bừa:
"Ngượi đồng ý với ta thể nào hả?"
"Ách.. . 21
Hắc tiểu tử lúc này mới lưu luyến nói:
"Hiêm khi được ra ngoài một lần, Mã thúc còn quản nghiêm khác như vậy làm chi."
"Công tử ngày mai có thể mời vị vương huynh đệ này đến dịch quán làm khách."
Người trung niên lòng mền nhùa^uói:
"Các ngươi dù cho nói một ngày trùng kinh, cũng có thể mà."
"Ha ha! Mã thúc tổt nhất','
Hắc tiểu tử vẻ mặt hưng phấn gian kế đạt thành nói:
"Huynh đài, ngươi ở nơi nào, sáng sớm ngày mai ta bảo người đến đón ngươi."