Chương 113: Vô địch (2)
Có điều vậy cũng không ngại khiến Wong Hiền cáo mượn oai hùm, ngược lại dùng sức bản thân lại không có bảo đảm gì.
"Đa tạ ca ca, tiểu đệ suốt ^ừỹkhợ
Nụ cười vương Hiển sáng lạn cực^^i mời rượu Dương Đồng
"Có thê cùng ca ca kết bái, là chuyện may mắn nhất cả đời này của đệ đệ ta đó!"
"Ha ha, sau này có việc, cứ báo danh hiệu của ta là được rồi!"
Dương Đồng trị cười gật đầu, nhưng trong lòng buồn bực nói, ta
lại thiệt thòi lớn!
"A, ca ca đã nói vậy, thì quả thật có chuyện này..." vương Hiền vỗ ót, cười ha ha, nói.
"Ách..."
Dương Đồng tri thiếu chút nữa nghẹn chết, đã xong chưa hả tiểu tử! Huynh đệ kết nghĩa của lão đây không một hăm cũng có tám mươi, ai giống như ngươi, cầm mũi kim xem là chày gô! Cho dù là đệ đệ một, theo ta được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy, ta cũng sê quất chết hắn ấy!
Đáng tiếc đệ đệ vương Hiền này, là kết quả của hán xử lý nguy cơ, nếu xáo bài, chăng phải biến khéo thành vụng? Nếu vị công công kia thấy mình không nê mặt hắn, khởi xướng bão tổ thì minh cũng không cách nào gánh nổi...
Bởi vậy Dương Đồng tri sắc mặt biến đổi mấy lần, nhịn lại nhẫn, vẫn nận ra một nụ cười nói:
"Chuyện gì?”
Ngụy huynh nỗi giận, nhưng hắn cũng không thèm để ý. Bời vì Dương Đong tri cùng hắn kết bái, chi là kế tạm thời, đợi hết việc nơi đây, huynh đệ này cũng sè chấm dứt. Không rèn sát khi cồn nóng, kiếm thêm chút lợi ích thực tể, không phải sồ phụ lòng minh tửng gọi tiếng 'Ca' sao?
Hắn mặc dù không thểầự Wyệt kết bái với Dương Đồng tri, nhưng há có thể tiện nghi cho ca ca tiện nghi này? Ca ca của vương Hiền hắn là dễ làm như vậy sao?
với sự buồn bực của Dương Đồng tri, vương Hiền nhìn như không thấy, mật đầy nụ cười nói:
"Bắt đầu từ nắm trước, đểu là Diêm sử Tư chuyển vận hạ lệnh, cho phép lường Chiết tích ấp, không làm khó quan thương, cứ trăm cân sơn thương nạp tám phần bạc, cho phiếu đi lại. Phương pháp này tiện cho cả quan và dân, rât được nhũng huyện kia hoan nghênh."
Dừng một lúc nói:
"Phú Dương chúng ta thân ờ vùng núi, lè ra cũng phù hợp điều kiện..."
"vậy sao không cho thương nhân huyện các ngươi mua muối
Nghe nói là chuyện bên ứong nha môn Diêm Tư, Dương Đồng tri thở phào nói.
"Bởi vì thượng cấp huyện chúng ta không có ai."
vương Hiền bi phẫn nói:
"Những huyện kia ghế thượng cấp đều có người, cho dù điều kiện không tốt bằng huyện chúng ta, cũng sè được phép mua muối dẫn, nhung khi đó ghế tri huyện của huyện chúng ta lại trống, không ai để ý chuyện này, kết quả liền kéo chúng ta xuống."
Nói xong nhìn Dương Đồng tri đầy mong chờ nói:
"Cầu ca ca giúp đờ nói mấy câu, bổ sung cho huyện chủng ta!"
Dương Đồng tri khẽ nhíu mày nói:
"Nếu là phân tư Tô Tùng ta, tự nhiên là chuyện một câu là xong, nhung ngươi là ờ Chiết Giang..."
"vừa rồi ca ca không phải nói, ngươi nói một, Chuyển vận sử không dám nói hai sao?"
vương Hiền nhỏ giọng nói.
"Ta có nói sao?"
Dương Đồng tri quà tlnj làm gì chứ?
chết mất, ta nói đầy đủ như
ĐẠI QUAN NHÂN
wBbc giả: Tam giới đợi sư vương Hiền gật đầu ratbhảc chán.
"Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa..."
Dương Đồng tri bất đắc dĩ đáp úng thỉnh cẩu của vương Hiền, đồng thời vội viện cớ bận mà đóng cửa chinh, hắn thật lô chết rồi...
Tiểu từ mặt đầy dừ tợn này, thật ra là người rất tính toán khôn ngoan. Tiếc là kẻ trí nghĩ đến ngàn điều tất vẫn có điều bỏ qua----hắn
chơi xấu quan văn tất nhiên mọi việc đều thuận lợi, nhung chơi xấu vô lại, đây không phải là múa đại đao ở trước cửa Quan Công, khoe văn chương trước miếu phu tử sao?
May mà da mặt Dương Đồng tri đủ dày, nếu không bị khối kẹo da trâu vương Hiền này dính lên, thế nào cũng bị họa đến phá sản!
Đoạn sau của yến hội, vương Hiền mặc dù không nhắc tới thinh cầu không an phận gì nữa, nhưng yêu cầu không tính là không an phận cũng nhác không ít...
Rời khỏi Thương Lãng đình, sau/hnìg vương Hiền đi theo một đội ngũ thật dài. Đầu tiên là Suất Hụy-cùng Nhị Hắc khiêng quan hàm bài hai mặt, sau đó là hai gã ca cơ, một đàu bêp, còn có cả đám nô bộc vác bao lớn bao nhỏ. Tj.
Cửa Thương Làng đỉnh, vương Hiên kéo tay Dương Đồng tri, lưu luyến rơi lệ nói:
"Đúng là một khắc cũng không nỡ tách ra với ca ca! Ca, ngươi đối với ta thật sự là quá tổt..."
Biểu lộ của Dương Đồng tri đã cứng lại, trong lòng chi có một ý niệm, cút! Cũng không muốn thấy tiêu vương bát đản nhà ngươi nữa!
Có điều chín mươi chín bái cũng đã bái qua, cũng không còn thiếu mặt dày nữa, hán hết sức miễn cường cười khan nói:
"Một đời, hai huynh đệ, của ta chính là của ngươi..."
"Thật à?"
vương Hiền vui mừng nói.
'Phốc...'
Dương Đồng tri lại phun một bãi máu.
"A, đại ca, ngươi thổ huyết?"
vưỘỊỊgĩỉiền giật mình không nhô, không phải là ăn chút lời thôi sao, nd là việc nhỏ, đối với ngươi lại không có gì tổn thất. Không đến mức tức giận đến thô huyết chứ.
"vết thương cũ trên chiến trường, cứ đến mùa này lại phát tác."
Dương Đồng tri lắc đầu, lấy khăn tay che miệng nói: "Ta phải tĩnh dưỡng mấy ngày, lúc ngươi xuất phát ta sẽ không đi tiễn."
"Tiểu đệ đến chào từ biệt cũng được." vương Hiền ân cần nói:
"Không thấy lẵo ca khang phục, đi sè không yên tâm."
'Để ngươi tới thêm một lần nữa, ta sẽ trực tiếp đi gặp thái tổ đó!'
Trong lòng Dương Đồng tri giận dừ, VỘỊ, cự tuyệt nói:
"Ngươi lại tới ta sẽ không an tarn; Tóm lại ta có thể đi ra ngoài thành, tìm một trấn biển tĩnh dưỡng, nhưng cụ thể ở đâu vẫn chưa chắc, cho nên ngươi cứ xem như ta không tồn tại, cứ trực tiếp đi là được."
Cuối cùng đuổi vương Hiền lên xe, Dương Đồng tri có loại cảm giác Tá vẩn ôn quân dục hà vãng, chi thuyền minh chúc chiếu thiên
thiêu', thở phào một hơi,'xoay người vào trạch viện.
Gia đinh bên cạnh chứng kiên hêt thảy, thâp giọng hỏi:
"Đại nhân, có muốn dạy dỗ hắn một trận không?"
"Đùng có gây chuỵện nữa.
Dương Đồng tri buổn bực nói:
"Trịnh công công với vương gia quá trọng yếu, ta không thể khiến hấn không vui, hư đại sự của vương gia."
"Haizz, cứ để hắn tiện nghi vậy sao?"
Gia đinh buồn bực nói. từ trước đến nay chi có bọn họ chiếm tiện nghi người khác, lần này lạihrbgười ta chiếm hết tiện nghi, tất nhiên không vui.
"Tiện nghi thì tiện nghi chứ."
Dương Đồng tri đạt mòng ngồi ờ trên ghế. nhắm mắt nói:
"Nào cổ ai chiếm tiện nghi khong mà không thiệt thòi?"