Chương 146. Nhị lão gia nhậm chức (1)
Hôm nay là ngày trọng đại hắn nhậm chức, tối hôm qua có chút mắt ngủ nho nhò, ờ bên giường thừ người ụgồi một hồi lâu, nhìn quan phục màu xanh biêc ngày hôm qua đà là phăng, treo trên giá áo, khóe miệng
vương quan nhân, kéo lên một tia cười nối:
"Người đâu!"
Bên ngoài Suất Huy cùng Nhị Hắc cùng đà dậy từ sáng sớm, hai người mặc áo cổ chéo xanh nhạt mới toanh, buột đai lưng màu đò, đầu đội mũ cao thẳng màu đen, trên đính ba cọng đuôi công cùng với một cọng đuôi chim trì, một người bung nước trong rửa mặt, một người bưng dụng cụ rửa mặt, dáng vẻ vui sướng bước vào.
Thật ra hai người ờ lại Phú Dương, dựa vào dư âm của vương Hiền, có thể tiếp tục lăn lộn trong công môn, hoặc là tự mình buôn bán, đều sè trài qua những tháng ngày rất an nhàn.
Nhưng hai người đều còn trẻ, thứ nhất muốn rời khói Phú Dương ngắm nhìn việc đời, thứ hai chính mất thấy vương Hiền, thời gian một năm ngắn ngủn, hoàn thành bước nhảy liên hoàn từ lưu manh đến tiểu lại đến tư lại đến Điển sử.
Hai người ngoài kinh ngạc ngường mộ, đều tin tường hán tiền đồ sáng lạn, bấy giờ hạ quyết tâm đi theo vương Hiền tiếp tục làm việc, chắc chắn có tiền đồ hơn ờ trong huyện.
Thuyết thư không phải đà nói như vậy sạo, 'Một người đắc đạo gà chó cùng thăng thiên', hai người đem vận mệnh của mình, toàn bộ gửi gắm lẻn trên người vương Hiền, chẳng những làm việc thận trọng cấn thận, còn dốc lòng hầu hạ cuộc sống thường ngày của hắn.
Đợi vương Hiền rửa mặt xong, ngồi ngay ngắn ờ trước gương đồng, suất Huy thuần thục đem mái tóc dài của hắn buộc trên đinh đầu, sau khi đà đâu vào đấy, lại dùng một sợi dây cột tóc tinh tế buộc chặt, không đến nỗi lòng lẻo, cuối cùng cài thêm một cây trâm ngọc.
"Đại nhân, mặc quan phục thôi."
Nhị Hắc mang quan bào lục sa giống như cò non mùa xuân kia nàng đến trước mặt vương Hiền. Dựa theo quy chế, Đại Minh tứ phầm trờ lẻn quan phục dùng áo bào đò tươi, ngũ phẩm đến thất phấm mặc áo bào màu xanh, bát phẩm trờ xuống lấy ậo bào màu lục, rõ ràng phàn biệt quan viên cao cấp, quan viên trung cấp cùng với quan viên cẩp thấp . . . Cái xà hội giai cấp cực kỳ đáng ghét này!
vương Hiền không khỏi thầm chàm biếm bản thân lòng tham không đáy, thời gian một năm từ lại lên quan, bước vào tầng lớp thống trị trong xã hội này, đủ đẻ cho người khác điên cuồng ngường mộ.
Bèn trong lụa trắng ngoài áo đơn, khoác lên quan bào cổ chéo màu xanh nhạt, buộc xong đai áo, chinh sửa góc áo, nhìn trong gương đồng chiếu ra bổ từ luyện thước trước ngực, vương Hiền càng thêm thòa màn. Rốt cuộc, ta cũng lăn lên đến tấm vải này rỗi.
Bổ tử so với phục sắc càng rõ rệt xác định phẩm cấp quan viên, trên bô tử trước ngực quan văn thêu lên chim muông, nhất phâm tiên hạc, nhị phầm trì vàng, tam phẩm khổng tước, tứ phẩm sơn ca, ngũ phấm nhạn trắng, lục phâm cò trảng, thắt phàm bồ nóng, bát phẩm vàng anh, cửu phầm chim cút, tạp chức luyện th lân, nhị phấm sư tử, tam phảm thêu hờ, tứ phẩm thêu báo, ngũ phẩm thêu gâu, lục phàm thêu cọp con, thất phâm thêu tê giác, cửu phàm thêu hải mã ... Bời vậy văn võ bá quan Đại Minh, lại có cái danh tôn quý gọi chung là 'Mặt người dạ thủ'.
VÕ tướng trên bổ tử
ngực thêu 1
mành thú. Nhất phẩm kỳ
ĐẠI QUAN NHÂN
!ỚC giả: Tam Giới Đợi Sư
Đây không phải lời nói mát, ít nhất trong năm vĩnh Lạc triều Minh, 'Mặt người dạ thú* vẫn là từ quan viên khiêm tốn, cùng không mang nghía xấu. vương Hiền liền rò ràng ghi nhớ, năm ngoái lúc lào cha vừa mới mặc quan phục, chi vào bổ tử chim cút trước ngực, cực kỳ tự hào nói:
"Từ nay về sau cha ngươi cũng mật người dạ thú rồi!"
"Hay cho một cái mật người dạ thú! '*
vương Hiền nhìn trong gương, suất Huy và Nhị Hắc tán thường không ngớt lời.
cP s J
"Ngươi mới là mặt người dạ thú, cá nhà các ngươi đều là cầm thú."
vương Hiền trợn tráng mắt, cài xong đai ô giác bên hông, nhấc giày quan đế phấn mặt đen lên . Trong lòng không khôi thờ dài:
'Quốc triều y quan đúng là rất tinh tế, phối với đai lưng này, màu xanh biếc lập tức không chói mắt như vậy, ngược lại vẻ như rất chừng chạc, còn có chút mới mẻ trong sạch ... Lạ thật, quần áo này thấy đám người Mà điển sử mặc vào, sao lại không hề có anh tuấn như vậy? Chẳng lè còn phải đẹp trai mới có thể toát ra phẩm vị kia sao?'
Đai lung của quan viên cùng chia phẩm cắp, nhất phẩm ngọc, nhị phẩm hoa tê, tam phấm vàng khảm hoa, tử phẩm vàng, ngũ phấm bạc khảm hoa, lục phâm, thất phấm bạc, bát phầm, cửu phẩm, không nhập lưu dùng ô giác.
Đai ô giác chính là khâm đai lưng bằng da màu đen khảm vật liệu có chắt sùng, cùng giống như quan bào màu xanh nhạt kia, cùng làm cho vương Hiền cảm giác cỏ chút không sảng khoái, nhung lục y đai đen, cùng màu nịt phôi hợp cùng một chô nhìn lại, lập tức cảm giác không giống với lúc trước ...
Cuối cùng đội mũ ô sa hai cánh chuồn mà người người hâm mộ kia lẻn, nước mắt vương Hiền cũng sáp rơi xuống rồi, hắn biết từ nay về sau cuộc sống của mình đà khác biệt rất lớn! Rốt cuộc không cằn gặp quan liền quỳ, rốt cuộc không cần tự xưng tiếu nhân, rốt cuộc xem như đại nhàn ...
"Đại nhân, kiệu đã đến rồi."
vương Hiền đang tự mình ngây ngất, Trịnh tư lễ bước vào mời.
"Khởi giá."
vương Hiền khè gặt đầu,
Thật ra triều Đại Minh quan viên cưới, ngựa .ngồi kiệu đều có quy tác của nó, thông thường tri huyện cũng không có tư cách ngồi kiệu, mà là nên cười ngựa, nhưng quan ở kinh thành còn chút quỵ củ, dù sao nằm ờ dưới mí măt của Hoàng đế. quan địa phương chi cần là có chút thực quyền, không ai không ngồi kiệu, vương Hiền mặc dù là Điển sử, nhưng lại là nhị lão gia của bon huyện, đại lão gia đặc biệt phê chuẩn một cái cỗ kiệu màu lam hai người khiêng cho hắn sử dụng.