Chương 147. Chân giò hun khói Kim Hoa (2)
vương Hiền vội vàng diu 4ờ, tùy tùng động bên hầu hạ lại như thành thói quen nói: "Nhị lão gia sau này sẽ biềt, đại lão ị hoặc là một ngày say một trận. . ." vương Hiền không khỏi tirc cườOiãn rổt cuộc đã hiểu khi Mê tri huyện tinh rượu, nói câu "ngươi đến thi quá tốt rồi, ta có thể yên tâm uổng rượu" kia. Xem ra chăng phải là lời khách sảo ...
I là hai ngày say một trận,
Nếu như đám tùy tùng đều quen việc quen tay, vương Hiền cũng không ờ chô này thêm phiền, rời khỏi hậu nha trở về Tây nha của minh.
Tây nha nảy là nơỉ Điển sử sinh sổng làm việc, chia thành tiền viện và hậu viện, tiền viện là nơi làm việc, hậu viện là quan xá. Lúc này trời đỉ xế chiều, trọng phòng làm việc của thư lại trực ban, vương Hiền lấy danh sàch từ hắn, liền trờ về hậu viện.
Hậu viện chia hai gian, phía trước là đại sảnh, phòng khách ở, cùng với chô ở của hạ nhân, còn lại phía sau là chỗ ở cùa gia quyến, vương Hiền khi trờ về, thấy bọn họ đã sắp xễp xong xuôi, Suất Huy cùng Nhị Hắc mang vài người hạ nhân, ờ phía trước, Vương Hiền và huynh muội
Nhàn vân ở phía sau.
Phía sau có năm gian phòng chinh, còn có đông sương và tây suông, mặc dù có chút cũ kỹ, nhung so với lại xá v«ơng Hiền từng ở còn tot hơn rất nhiều. ít nhất, hấn không cần cùng Nhàn vân vân thiểu gia ngủ chung một phòng nữa ...
Lại nói vương Hiền dùng thời gian rất lâu mới thích ửng được, nửa đêm vừa mờ mát, nhất định trông thấy tinh huổng có người ngồi xếp băng ờ đối diện. Không biết Nhàn Vâu công tử,người ta cũng rất buồn phiên, hắn cá đêm ngáy ngủ khò khò, ảnh hường nhập định ...
hăn trở về 4n cơm
Lúc này, Nhàn Vân cùng Linh Tiêu ậang chờ chiều, v«ơng Hiền khua tay nói:
"Ta ăn no ròi, uống chút trà là được."
"Ngươi không nói sớm, cơm đều nguội lạnh rồi."
Linh Tiêu liếc mắt trừng hắn, dùng đùa như bay, vừa ỉn vừa vui vé nói: "Chi nói đồ ăn thôi, huyện Phổ Giang ngon hơn nhiều huyện Phú
Dương."
Nhàn Vàn bưng chén cháo, liếc mắt nhìn Linh Tiêu nói: "Nhã nhặn chút." "Đói mà.”
Lỉnh Tiêu có đầy đù lý do ăn nhiều không bỏ lờ.
Nhàn Vân bất đắc dĩ lác đầu, không để ý tới nàng nữa, chuyển hướng nhìn Vương Hiên nói:
"Điền sú này, rốt cuộc là làm cái gì?"
Vương Hiền đặt chén trà xuống, giật minh nói:
"Nhàn vân vân thiểu gia sao lại quan tâm chuyện phàm tục vậy?"
"Ta chẳng qua thuận miệng hôi một chút."
Nhàn vân nhàn nhạt nói. , "vậy ta cũng thuận miệng nói một chút."
"Tạ ở huyện Phú Dương, thay mặt Điền sử một thời gian ngán, lúc ấy chủ yếu là truy bát đạo tặc, trấn an lưu dân, quàn lý ngục giam, giới nghiêm tuần đêm, áp giải ngân lượng, xử lý tố tụng • • . Đương nhiên những công việc này được huyện lào gia trao quyền."
Theo như quy định, quan viên ngoài huyện lệnh, là không thề tự tiện quản lý kiện tụng, nhưng tri hụyện có thể sắp xếp quan viên dưới quyền đứng ra đại diện. Lẩy hiểu biết cùa vương Hiền với Mễ tri huyện trước mắt, bàn thân tám phần ttốn không khỏi chuyện này. Dừng lại chốc lát rồi nói:
"Bổn huyện không cỏ Huyệ làm việc xúi quầy của phổ
DẠI QUAN NHÂN
Chù bộ, rất có thể ta còn phải
rác giá: Tam Giới Đợi Sư
Nhàn vân khỉ gật đầu, không nói thêm gỉ ntta. Hắn vốn căm thắy Hồ đại nhân chi cho vương Hiền làm một Điển sử, thật sự là keo kiệt, lại
phải hoàn thành nhiệm vụ.
Nghe xọng lời của vương Hiện mói biết được hộa ra sáp xếp cùa Hồ đại nhân hết sức dụng tâm. Muốn tim người ờ Phổ Giang, còn có việc nào tiện lợi hơn làm Điển sử Phố Giang?
Tuyệt đói không có.
o°x
Thấy Nhàn Vân lại khôi phục thành hũ nút, Linh Tiêu lại tiếp tục ăn, Vương Hiền lật ra danh sách sAu phòng ba ban cùa bổn huyện, không nhìn Idiông biết, vừạ nhìn đã .giạt minh hắn lần lượt lặt từng trang giấy, chi thấy ngập mắt đều là ỉ>ọ Trịnlì đứng đầu.
Hắn đang xem đanh sách hơn mười Kinh chế lại, tư lại của bổn huyện chứ không phải các loại gia phổ Trịnh gia, gẳn như toàn bộ họ Trịnh, ngay cà thư lại, bạch dịch bên dưới, cũng tám chín phần mười là cái họ này . .. vương Hiền thậm chi lật đến bia mặt, thấy xác thực là đúng.
Sau khi xem xong, vương Hiền đà biết Mễ trị huyện tại sao nói, một tri huyện như minh, là "trang trí từng cái lỗ tai điếc” rồi.
Thuộc hạ cùa hắn tất cà đều là người một nhà đến, thử hỏi những người này rốt cuộc nghe gia chù nhà họ Trịnh nhiều một chút, hay là nẹhe hắn nhiều một chút? Càng đùng nói thông đồng một mạch, lừa gạt hắn.
Cũng khó trách Mễ tri huyện làm quan phụ mẫu Phổ Giang mấy chục năm. đêu không có cảm giác tồn tại, hóa ra là rơi vào biên cả chiến tranh nhân dân.
Khép lại danh sách, Vương Hiền cũng có chút nhức đầu. Có kinh nghiệm ờ Phú Dương, hắn biet rõ quan bên ngoài khi đối phó bọn rán độc rác rối phức tạp, thủ đoạn áp dụng, đơn giản chính là vừa đánh vừa lôi kéo phân hóa bọn họ, gãy xích mích trong nội bộ bọn họ, như vậy bọn họ đều hi vọng tri huyện đứng ở bên phía minh, sợ tri huyện giúp đối phương đổi phó chỉnh mình, cỏ như thế bọn họ mới cỏ thể ngoan ngoãn nghe lời, tranh nhau nịnh nọt tri huyện.
Quy lụật này đối với vương điển sử cũng thích hợp, nhưng khi bọn răn độc tất cả đèu là người một nhà, bàn thân hán là một người ngoài, nếu muốn châm ngòi bọn họ phân bội, thật sự là hi vọng xa vời.
"Tiểu Hiền Tử sao lại mặt ú mày chau vặy?"
Linh Tiêu đại tỷ ăn no rồi, tháy vè mặt bí xị của Vương Hiền, liền cười bảo: "Có phải là lo lắng ngày mai sê chịu không nổi?"
Nàng vừa nói, vương Hiền mới chợt nhớ tin tức hôm qua Suất Hụy thăm dồ mang về ... Hôm qua, huyện Phẳ Giang lại có người đi khắp hang cùng ngõ hêm, truyền tai người cáo trạng, nói cái gì mà vương điển sử nhậm chức rồi, rốt cuộc có người thụ thâm thay lỉo tri huyện rồi.
vương Hiền lạ nước lạ cái, vừa đến thi phải thẩm tra xử lí vụ án tồn đọng lâu ngày, hắn có thể được không? Hai huynh muội Linh Tiêu khẩn trương không chỉ vì vương Hiền ...
"Xe đen trước núi ắt cỏ đường." vương Hiền lại trầm giọng nói:
"Một huyện làm gi có nhiều vụ áp khó xứ như vậy chứ? Thấm tra xử lí xong rồi là được." "Tiểu Hiền Tử nói thật hay qúâ đi."
Linh Tiêu vui vẻ cười nói:
ít bản lãnh, ngươi
phủ nhận thản nhiên
"Đại ca cùa ta theo Hồ đại tuyệt đối đừng khách sảo."
Nhàn Vân bất đắc đĩ nói: vương Hiền thật lòng thật
"Muốn ta:
Sáng sớm bôm sau, Vươn, huyện không vợ không con, I dè gi, trực tiếp vào phòng ng. chưa tinh.