Chương 15: Cáo trạng! (2)
Chăng qua cũng có ngoai Ế chẳng 11.--11) như án lớn liên quan đến mạng người, hoặc là vụ án Huyện lão gia cực kỳ coi trọng, cũng có thể phát phiếu ngay tại công đường, hạn chế tmyển bị cáo bước lên ra toà. Ngày hôm nay gặp phải một loạt như thí. ■■■ ì
Sau khi hỏi qua vài vụ án nhò ẩu đá tranh tụng lẫn nhau, Ngụy tri huyện cầm một mẫu đơn kiện, hỏi: "Người nào là vương Hiền?’ "ỏ đây ở đây."
Suất Huy và Lưu Nhị Ittc, vội vàng khiêng vương Hiền lên công đường, đặt ván cửa xuống đất, hai người quỳ xuống khấu đầu với Huyện vương Hiền cũng giày dụa muổmquỳ, Huyện thái gia một tiếng “Miễn đi” tha cho hắn, hỏi:
"Ngươi là vương Hiền?" "Hồi bẩm lão phụ mẫu, tiểu nhân chính là vương Hiền." ‘ vương Hiền nằm nhoài trên ván cửa nói.
“Kiện chuyện gì?" nhân ở ngoài sòng bạc nhà họ Tiền, khiến tiểu nhân hon mê nửa năm, lão nương vì chừa bệnh cho tiêu nhân, không chi táng gia bại sàn, còn vay nợ khăp nơi..."
vương Hiền nói, bật khóc nức nở:
"Mong Thanh Thiên đại lãb gia làm ch thường tệ gia!"
"Yên lặng!"
'Rầm' một tiếng, Ngụy tri huyện đường mộc: Là thứ quan huyện thời vương Hiền sợ đến mức không dám ho he một tiểng.
mộc một cái (Kinh ên bàn, có tác dụng nện sự tức giận), nha
"Lý hình thư, ngươi đối với vụ án này có ấn tượng gi không?”
Ngụy tri huyện quay sang hỏi tư lại Hình Phòng.
Tư lại kia là thuộc hạ trước đây của vương lão cha, tên là Lý Quan, tuổi ngoài bổn mươi, mặt trầm như nước, nghe vậy đứng dậy hẩm-"Hồi bẩm đường tôn, vụ án này phát sinh trước khi đường tôn nhậm chức, lúc đó do Nhị đoàn lão gia tiếp nhận cáo trạng, lệnh khoái ban điều tra nghe ngóng nhiều ngày, nhưng bởi vì vương Hiền hôn mê, không biết hung thủ là người nào, vi vậy tạm thời gác lại." "vương Hiền, ngươi có biết là người nào đả thương ngươi không?"
Ngụy tri huyện lại hỏi vương Hiền.
"Biết." vương Hiền gật đầu nói.
"Họ gì tên gì, nhà ờ đâu?"
Ngụy tri huyện truy hỏi.
"Họ gi tên gl tiều nhân không biét." vương Hiền đáp:
"Chi biết nhà bọn chúng.
"Nơi nào?" "Bọn chúng ở trong nhà Hà Thường Hà viên ngoại trấn Tam Sơn!” "Chớ có nói bừa!"
Ngụy tri huyện cau mày nói: "Hà viên ngoại chính là một trong bảy lương trường của bổn huyện, đức cao vọng trọng, há có thê thu nhận kẻ xấu?"
"Tiểu nhân không dám nói bậy, tiểu nhân có người làm chứng."
vương Hiền nói xong liểc sang Suất Huy nói: "Hắn là huynh đệ từ nhỏ đến lớn của tiểu nhân, ngày đó cũng từng thấy hung thủ, ngày hôm trước đến nhà tiểu nhân nói, tận mát nhìn thấy người đó, cuối cùng theo đển nhà Hà viên ngoại." "Ngươi tên là gi? Người ở đâu?" "Bẩm lão, lão phụ mẫu, tiếu nhân gọi là Suất, Suất Huy, người, người bồnlmyện.”
Suất Huy bị uy thế huyện nha, dọa đến lắp bắp nói.
"Đem sự thật ngươi nhìn thấy nói ra đi.”
í thắng, càng nói không thành câu, đành phải đơn
“Giống như ca ca thảo dân nói, Nhị Hắc củng
"Còn ngươi là người nào?"
ĐẠI QUAN NHÂN
Tác giả: Tam giới đợi sư
Ngụy tri huyện nhìn sang iỉ^ươiìđl
I hôi.
"Thảo dân tên là Lưu Nhị Hắc, đí được rồi." không ngừng ha ha cười lớn, trong lòng nói Huyện lào gia là cậu ngươi sao? Còn gọi ngươi Nhị Hắc.
"Lưu Nhị Hắc, đem sự thật ngươi nhìn thấy nói ra đi."
Lưu Nhị Hắc là người chất phác, cũng không biết căng thẳng là gỉ, liền đem toàn bộ những gi hán thấy nói ra một lượt, ai cũng có thể nghe thấy không phải lừa gạt. Hoặc là nói, không ai tin người ngu ngốc như vậy cũng sẽ gạt người..
"Xem ra việc này không giả."
Ngụy tri huyện mắt như sao sáng, mũi như treo gan, quang minh lẫm "Hung đồ mưu sát nửa năm, nhờn nhơ ngoài vòng pháp luật đến nay, thiên lý quốc pháp ở đâu?! Hồ hộ đầu!" "Có ty chức!"
liệt nói:
Hồ Bất Lưu nhanh chóng có mật, hôm nay hắn đầu đội mũ ngói, cắm nghiêng cọng đuôi công, một thân áo xanh khoác ngoài áo lung màu đỏ, bên hông dắt tân thiết đao, trên chân mang đôi giày đi nhanh đen bóng, vừa nhìn chỉnh là chăm chút trang phục.
Ngụy tri huyện nhìn không khỏi thầm than, người thô kệch chính là người thô kệch, ngươi làm thành bộ dáng như vậy, cùng quá tận lực rồi. Lập tức ho nhẹ một tiếng xoay sang nhin vương Hiền nói:
"Bản quan cảnh cáo ngươi, nếu như kiếm tra là vu cáo, ngươi phải bị ngược lại, hơn nữa tội nặng gấp đôi!”
"Tiểu nhân đã biết."
vương Hiền thầm than một tiểng, lần này thực sự không thành công thì thành nhân rồi!
Ngụy tri huyện lệnh Hình Thư tại công đường ra phiếu đã chuẩn bị, sau đó bút son điêm xuống, giao cho người tùy tùng nói:
"Bổn huyện lệnh ngươi mau chỏng đến trấn Tam Sơn, bắt trói nghi phạm bàn án về quy án!" "vâng!"
Hồ bộ đầu hai tay tiểp nhận, lại nói: "Ty chức xin mang theo nhân chứng cùng đi "Được." Ngụy tri huyện gật đầu nói.
"Đại lão gia, tiểu nhân cung xin đi củng." vương Hiền thinh cầu nói:
"Ta muốn đổi chất với Hà viên ngoại!" "Cũng được!"
Ngụy tri huyện giả vờ suy nghĩ một chặp, gật đầu nói:
"Hà gia là thủ hộ trên trấn Tạm Sơn, nếu không khiến hắn tâm phục khẩu phục, chắc chắn sê xảy ra rác rối."
Liền hạ lệnh:”
Chuẩn bị một chiếc xe ngựa, mang nguyên cáo cùng đi!" "Tuân lệnh!"
Hồ bộ đầu lĩnh lệnh lui xuống, Suất Huy và Lưu Nhị Hắc, cũng khiêng vương Hiền đi theo.
Bởi vì đã sớm chuẩn bị, Hồ bộ đầu ra lệnh một tiếng, khoái tráng hai tốp hơn bày mươi người, trang bị đầy đủ, tập kết xong xuôi.
"việc ngày hôm nay, quan hệ trọng đại, ai dám lười biếng cẩu thả, trờ về không cần đại lão gia nôi giận, lão tử sê khiến ngươi hối hận đà sinh ra trên đời này!”
Hồ bộ đầu liếc mắt nhìn thủ hạ, lạnh lùng nói:
"Mục tiêu là nhà Hà Thường thủ hộ trấn Tam Sợn, chia hai tốp xuất phát, tốp thử nhắt hai mươi người, Trương mặt rỗ dẫn đầu, trục tiếp mang nguyên cáo, nhân chửng đi vào Hà gia bắt người! Còn tốp thử hai, ta đích thân dân đội!"
Nói xong hắt mạnh ta#nfr|^
"Xuất phát!"
Trong nha môn một lại \ len thanh sam. gọi một Bạch Dịch qua, thấp giọng căn dặn: ỵ'
"Mau đến nhà Hà viên ngoạ^nđi -cho hắn àiểt Hồ bộ đầu muốn bắt hung thủ đánh vương Nhị, bảo hắn tự lo liệu!"
trong nha môn), đơn
Bạch Dịch kia gật đần (sa giản thay đổi một thân tiin. cửa khách điếm trên đường, 1 trấn Tam Sơn.