Đại Quan Nhân

Chương 159: Nghiệp giới lương tâm (2)

Chương 159: Nghiệp giới lương tâm (2)

Hai cây đèn cầy lớn, chiếu sáng trưng thư phòng, Vương Hiền ngồi ngay ngăn trước bàn, đang phàn chân t ung bút chép một trang trình văn. Kể từ khi Ngụy lào sư truỵên thụ hắn đại pháp học cấp tốc, Vương Hiền không ngừng kiên tri đọc thuộc lòng < ác pl.ạin văn (bài văn mẫu)... Lúc nhàn hạ cho dù sớm hay muộn đều học thuộc một bài, lúc công vụ bề bộn cùng phải bớt thời giờ học thuộc một bài. Ngay cả ngày đó đi trấn Trịnh Trạch, hắn cũng hoàn thành công khóa trên đường.
Vương Hiền dồn hết sức mạnh đi thi hội năm đó , lại có phương pháp ghi nhớ khoa học, ngược lại chưa phát giác ra vất vả cỡ nào. Nhưng nhừng việc làm của hắn, từ người ngoài nhìn vào đà không thể tưởng tượng nổi... Tuy ràng Tô lào Tuyền hai mươi bảy mới cố gắng, nhưng người ta cũng là đọc sách từ nhỏ, chăng qua là không có dụng công như vậy mà thôi. Vương Hiền nhưng lại triệt triệt đê để bắt đầu từ con số không, mười bày tuổi mới băt đâu đọc, học bát cô, có phải là quá muộn hay không?
Huống chi Tô lão Tuyền thi cà đời cũng không đậu, về sau người ta thật sự không đành lòng, mới thưởng cho hắn làm quan... Còn Vương Hiền bây giờ đà là quan, tuy rằng chưa vào lưu phẩm (hàng quan phẩm). Nhưng có thể dần dần thăng tiến, với cả hắn mới mười bảy tuổi, tương lai cũng là có thể lên tới tri phủ. Tội gì còn phải cột tóc treo đầu (Tôn Kính thời Hán Triều vì để cho mình không ngủ gật lúc đọc sách đêm khuya đà treo tóc mình lên xà nhà để khi ngủ gật sè đau mà tinh dậy), việc gì phải đi chịu khổ thế kia chứ?
Linh Tiêu ngược lại xếp chân ngồi trên ghế, hai cánh tay khoác lên trên ghế dựa, nghiêng đầu đánh giá Vương Hiền, vừa nhìn liền nhìn thảng hơn nửa canh giờ. Thấy vậy Vương điển sử thật sự chịu không nổi, cũng không ngẩng đầu lèn nói: “Trên mặt ta có gì sao?" “Có bụi."
Linh Tiêu cười hì hì nói;
“Tiểu Hiền tử, ta hỏi ngươi, vì sao ngươi lại cứ phải liều mạng đọc sách chứ?" “Đương nhiên là vì cho đợt thi tú tài, chàng lẽ là nghiên cứu học vấn sao?"
vương Hiền không chút nào che dấu mục đích của mình.
“Thi tú tài làm gì? Ngươi lại thi không đậu Cứ nhân..."
. XV. c , .,
Linh Tiêu suy ngẫm một chút, phát hiệụsó với điển sử, tú tài rất vô dụng.
"Nè, đừng đã kích người hiền được không."
vương Hiền buồn bực liếc nàng một cái nói:
“Tuy ràng ngươi nói là sự thật."
Tú tài dù sao cũng là có nhiều người thi, nếu có đề học đại nhân chiếu cố một chút, còn có chút hi vọng, về phần thi Cử nhân, Vương Hiền cho tới bây giờ cũng không hy vọng xa vời.gì... Đây chỉnh là chiết Giang đỏ, là ổ chết vỉ khoa cử cùa Đại Minh đỏ, chỉ dựa vào học bằng cách nhớ đúng là không thể dùng được...
“vậy ngươi còn thi tú tài làm gi?”
Linh Tiêu cười hi hì nói: “Lại nói ngươi không phái là chán ghét tú tài sao?” “Cá nhân cảm thây là một chuyện, cụ thể đi làm lại là một chuyện vương Hiền lác đầu:
"Loại người sinh ra đâ ngậm thìa vàng như ngươi đương nhiên sê “Ngươi không nói ta làm sao hiểu được?"
không hiêuđược đấu.”

Linh Tiêu đi đến gần dựa vào vương Hiền dò xét nói:
“Nỏi một chút đi mà..."
“Đâ không còn gi để nói. ta định phái bắt lấy hết thảy co

nát dưới lòng bàn chân.

ĐẠI QUAN NHÂN


lắttliãn từ tầng lớp thấp kém, nhất I cỏ thể không bi người dẫm

Tác giá: Tam giới đại sư

vương Hiền ngửi được một cỗ hương thơm thiếu nữ, vô thanh vô tức dịch ra một chút, than nhẹ một tiếng nói: "Thi đậu tú tài mặc dù đối với ta không có chỗ tốt nào, nhưng có thể để cho đám thượng quan xuất thân từ chính đồ kia không còn titn cách chèn ép ta nừa. Dù sao, cũng coi như là người đọc sách..."
"Ai chèn ép ngươi?"
Sy ■ <
Lỉnh Tiêu tức giận quơ nắm taỵ nhỏ nói:
“Nỏi cho ta bỉêt, bồn

cô nương sẽ báo thù cho ngươi.
“Đợi đén khi bị chèn ép thỉ đã quá trề, phòng ngừa trước mà thôi." vương Hiền thản nhiên nói.
“Ngươi như vậy rất mệt mỏi đó."
Cái cằm trắng nõn của Linh Tiêu chống ờ trên ghế dựa, thờ dài nói:
“Ta cảm thấy vuỉ vẻ mới là quan trọng nhất." “Ngươi đương nhiên có thề nghĩ như vậy."
vương Hiền cảm nhận được tiểu tử này quan tâm minh, lộ ra nụ cười “Ta cũng nói như vậy với Ngân Linh nhà ta..." “Ngân Linh hừ?"
ầm áp nói:

Nhắc tới Ngân Linh, Linh Tiêu sè hăng hái. Huyện Phú Dương hai người từng ở chung một thời gian ngăn, cà hai tuổi tác xấp xi nhau, tính cách cũng tương tự, hai tiểu nha đầu rất nhanh liền trờ thành hảo tỷ muội.
“Ta thật rất nhớ nàng." “Vậy thì đi tìm nàng đi, nàng chác chắn cũng rất nhớ ngươi."
Vương Hiền cũng coi nàng thành muội muội của mình, ấm giọng nói: "Ở huyện Phổ Giang ngươi cũng chơi chán rồi." “Quả thật chơi chán."
Linh Tiêu không thích Phổ Giang, bởi vì người nơi nàỵ không để cho nàng ăn mà không trả tiền, cũng không coi nàng là tiểu tổ tông mà cung kính, càng không có một đám con gái cùng chơi với nàng. Dù sao Vương Hiền mới đến không bao lâu, ngoại trừ sữa trị một đám thủ hạ ra, ở trong huyện thật sự không có danh tiếng gì lớn... Hơn nừa huyện Phổ Giang, dù sao cũng là của họ Trịnh.


Vương Hiền nói:
“Vừa vặn hai ngày này có lương thuyền muốn đi Hàng Châu, đến nhà của ta chơi hai ngày, sau đó ưở về núi làm lề mừng năm mới đi."


‘Ách...
Linh Tiêu có chút động tâm, rất nhanh lại lắc đầu nói: “Không được, ta đà đáp ứng Ngân Linh, phài bào vệ ngươi cho tốt."
“Có anh của ngươi còn ở đây
Vương Hiền không khôi cảm động, Ngân Linh ngoan, không uổng công ca ca yêu thương ngươi... Người này cũng không thẹn với lòng, hắn vốn dĩ thích trêu chọc Tiểu Ngân Linh.
“Anh của ta có việc của
Ánh nến màu quýt, chiếu rõ lên gương mặt của pnh Tiêu, hiếm thấy được nàng trịnh trọng nót:
“Thời khăc mấu chốt hắn không nhất định ờ bén cạnh ngươi..."
Vương Hiền trong lòng chấn động, hóa ra tiểu nha đầu này vốn hiểu rất rõ...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất