Chương 161: Bị oan (1)
vương Hiền ngàn vạn lãu ldiỏng ngờ đen. mình lại có thể nhìn thấy Án sát sử Chiết Giang, Lành Diệa Thiết Hàn công Chu Tân ở trong Thiêm Áp phòng cùa nha món tri phù Kim Hoa.
“Ty chức bái kiến đại:
vương Hiền vội hạ bái.
“Không cần giữ lề tiết".
Chu Tân thản nhiên nói:
“Ngồi xuống rồi nói chuyện".
Mặc dù Chu Tân chỉ mặc đạo bảo bàng vài xanh, là trang phục của tiên sinh dạy học bình thường, nhưng cảm giác áp bách mang lại cho người khác vẫn không hề giảm chút nào. vương Hiền biết hãn không thích nói nhảm, vội ngoan ngoàn ngồi xuống.
“Nhìn thấy bổn quan rát bất ngờ phải không?"
Chu Tẳn không ngồi vào ghế chính, mà lại ngồi ở bên trải hắn.
vương Hiền gật đằu nói:
"Có điều cùng không bất ngờ lắm, dù sao Nghiệt đài đại nhàn từ trước đến nay đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi..."
''Ha ha...”
Chu Tân gióng như cười mà khòng phãi cười nói:
"Vậy vỉ sao ta phải gặp agươỉ một mình?" , ,
“Ty chức đoán không ra".
vương Hiền cười khổ nói.
“Không phải là ngươi đoán không rạ, nổ là ngươi không dám nói”.
Chu Tân lạnh lùng nói: Ỷ
z " LjK J.
“Trong lòng có thăc măc gi, cứ việc nói ra đi, bôn quan tới là để giải đáp thác mắc ương lòng ngươi đây".
“Ty chức không dám nói, cũng không dám hôi", vương Hiền giồng như ngầm chấp nhận.
"Đúng là..."
Trên khuôn mặt bình tĩnh cùa Chu Tân, hiện ra vé cảm động, đầy vẻ chua xót mà nói:
"Vì ăn lộc vua, phải trung với vua, chi có thể vứt vinh nhục cá nhân
sang một bên thôi..."
Vương Hiền không nhìn hán, cúi đầu nói tiếp:
“Nghiệt đài đại nhân có lời gì xin cứ nói".
"Ha ha, ngươi cùng thật cẩn thận".
V
Chu Tân giống như cười mà không phải cười nói:
"Trước khi Hồ Khiết Am đi Phú Dương, đà tới Hàng Châu trước, từng có một cuộc trò chuyện bi mật với bổn quan".
Khiết Am là hiệu của Hồ Oanh, Vương Hiền nghe vậy vội ngẩng đầu lên, ánh mắt u oán, mà hhìn Chu Nghiệt đài, Chu Tàn không khỏi lại
“Không phải là bổn quan hại ngươi, ngươi không cần trách bậy người tốt".
<5
Vương Hiền khẽ gật đầu, đã nghe hắn nói bốp:
()>
"Có điều Hồ Oanh quả thật từng hỏi đánh giá của ta với ngươi. Bổn Ịuan cứ theo tỉnh hỉnh thực tế mà trà lời thôi... ”
S’a®5
Trong lòng vương Hiền tự nhủ, quà nhiên vần là hàm hại.
“về sau hán nói với ta, sê tới phú-Dương gặp ngươi, nếu phù hợp, sê □hái ngươi tới huyệnPhồ G.íuig làm điền sử".
Iìack\
ĐẠI QUAN NHÂN
tác giả: Tam giới đợi sư
Chu Tân nói ra ẩn tình với
"Chác là ngươi rất buồn bực, sao lại để một tiểu lại nho nhỏ như Igươi, gánh vác trọng trách lớn lao như the?”
"Dạ."
vương Hiền gật đầu nói:
“Ty chức nghĩ hoài vẫn không hiểu, quà thật nghĩ không thông".
“vậy thi đúng ròi".
Chu Tân cười nói:
“Hồ Khiét Am muốn chinh là hiệu quá này mà".
“Thi ra là như vậy...”
Vương Hiền bừng tinh đại ngộ, hóa ra Hồ Oanh là cố ý, để Giang 4am Đệ Nhất Lại hán, tới Phổ Giang làm điển sử, còn phiền Lại bộ hượng thư, thật ra là cố ý bày bố nghi trận, hấp dẫn sự chú ý của đám Igười kia. Dừng một lúc, hẳn thấp giọng hỏi.
“Vậy binh thật ờ đâu..."
Nói còn chưa dứt lời, vương Hiền đà ngậm mồm, bời vì câu hỏi này juá ngu xuân...
“Không sai, binh thật chính là ta".
Chu Tân cười khổ nói:
tí.
“Mùạ đông năm trước, vốn ta đã được bồ nhiệm làm Án sát sử Giang Nam, kết quà còn chưa thi hành, đà bị đổi thành Liêm phóng Chiết 3iana. Hóa ra là Hồ Khiết Am báo cáo với Hoàng thường, bào người tía hăn là ở Chiết Giang, nên Hoàng thượng đâ đổi việc tạm thời cho ta. Lúc chia tay, Thảnh thượng tự mình căn dặn nhiệm vụ tim người này
vương Hiền nhìn Lãnh Diện hàn công, trong lòng nãy lên câm giác lồng bệnh tương liên... Ai bão ngươi binh thựờng quá cá tính, bị người ta thổi phồng thành Bao cõng thời nay, bây giờ không tim ngươi thi tim ai? Cho nên con người à, nổi bật sỉ chét sớm, nêu lần này không chết, sau này nhất định phải sông lặng lẽ hơn.
“Cho nên sau khi bồn quan đến nhặn chức, không ngừng cải trang vi hành".
Chu Tân nói:
"Ai cũng tường ta thầm tra lại tri, dò hói án oan, thật ra chi là che dấu tai mắt người mà thôi. Một năm này ta đi khắp Chiết Giang, mục đích thực sự chi có một... đó chính là tìm người".
Nghe xong lời cùa chu Tân, vương Hiền hiểu ra, hói:
"Vụ án mắt tích nhân khẩu, là thử Nghiệt đài chú ý phải không?"
“Không sai”.
Chu Tân gật đầu nói:
"Là do ta phát hiện ra. Nhưng trước đó. ta đ4 hoài nghi huyện Phổ Giang rồi, bời vi Dơi này thật sự rất thích hợp để người nọ ẩn thân".
“Hồ Khiết Am tlm mấy năm trước, luôn xem nhẹ Chiểt Giang. Bời vi mọi người đều tưởng răng, ngựời nọ sẽ ttốụ rất xa, ai ngờ hán lại nấp ờ Chiét Giang, điều này thật khiên người ta bắt ngờ".
Chu Tàn nói tiếp:
_ - X... ..... Y ...
“Nhưng kỹ thật người ở trong sợ hãi, thường sê trốn tới nơi mà bọn họ cho rằng an toàn nhất. Một khi tập trung ánh mát ờ Chiết Giang, thi sê nhanh chóng phát hiện, thiên hạ không có chô ẩn thân nào tốt hơn Phổ Giang cá”.
vương Hiền khê gật đầu, đúng vậy. Khi người nọ tại vị, hùy bó thụế nặng cúa chiết Giang, đồng thời mạnh mí đẽ bạt người đọc sách, điều này khiển cho tinh Chiết Giana tràn đầy thiện cảm với người nọ.Còn Phồ Giang càng có nhà tnmg hiẻu do Thai tô hoàng đế thăn phong, có thằn tứ mà vào lúc nguy Cầp4íín có thetih cậy. có nơi mà hắn dề dàng an nấp di chuyền, cách kinh thình cũnỊ khau xa... ít nhất từ mặt tâm lý, sè khiến hăn cảm thấy an toàiL chứ không .bi cảm giác thất bại bao phủ hoàn toàn.
“Một khi đã như vậy phài mượn tay ta?"
vương Hiền không < ng chịu động thủ, mà