Chương 23: Đường ở nơi nào? (1)
"Ý của nhũng lời này là, Khổng Tử từng nói, 'Ta bởi vì lúc còn trẻ không đi làm quan, cuộc sống khá-nghèo khó, vì mưu sinh mới học được rất nhiều tài nghệ." . I
Trong thanh tuyến uyển chuyên của Giang Nam nữ tử kia, mang theo sự cúng cáp binh tình sau khi được thế sự rèn giũa. Không cần ngàng đầu, vương Hiền cũng biết là Lãm Thanh Nhi đến.
"Chăng lê, ta cung phải đi con đường này?”
....
vương Hiên cười khô nói:
"Nhưng thứ ta biết, hiện tại đều không dùng được...”
Nghe lời này xong, Lâm Thanh Nhi lắc đầu, cảm xúc sâu sắc nói: "Không làm quan, tháng ngày khó sống."
Nhũng ngày tháng 'Hái xuống cúc đông ly, nhàn hạ ngắm Nam Sơn' tất nhiên thanh cao, nhưng hễ gặp chút chuyện liền mặc người chém giêt, thì có thể tự tại ở đâu?
"Ta còn không biết sao?"
.... . .> ...
vương Hiên ngâng đâu, thây Lâm Thanh Nhi một thân áo quần màu trắng, xách giỏ trúc, người lãnh đạm nhứ hoa cúc đứng bên cửa. Ngày đó từ trấn Tam Sơn trờ về, đây là lần đầu nàng đến nhà.
"Ngọn gió nào thổi ngươi đến đây?"
"..." Lâm Thanh Nhi tuy rằng vẫn gầy ốm như trước, nhưng sắc mặt không còn trăng bệch như xưa nữa, nghe vậy sắc mật ủng đỏ nói: "Gió thu Trùng Dương.'
Nói xong nâng cái giỏ: "Tặng chút bánh ngọt cho đại nương.” "Tết Trùng Dương ư..
vương Hiền than nhẹ một tiếng, minh tinh dậy cả một tháng rồi: "Sao không thấy Thất thúc?" "Hắn, gia đình hắn có việc."
Lâm Thanh Nhi mặt càng đỏ hơn, trán cúi thấp nói:
"Chút ít đồ này, ta tự minh mang tới là được rồi."
"vào trong ngồi đi."
vương Hiền xoay người: "Nếm thử trà hoa sen mẹ ta tự làm."
Nói xong cầm ấm trà lên.
"Ta thích nhất trà ướp hoa..."^^
Lâm Thanh Nhi nói xong vành tai đều ủng đỏ, thấy vương Hiền muốn pha trà, nàng vội đặt giò xuống nói:
"Ngươi nghi ngơi đi, vẫn chưa hoạt động linh hoạt được đâu."
vương Hiền liền buông tay, giống như đại gia ngồi vào chỗ của mình, đợi Lâm Thanh Nhi rót xong trà, cầm một chén nói:
"Trong kinh có tin tức sao?"
Lâm Thanh Nhi cũng cầm một chén, nhìn nước trà màu xanh nhạt, khẽ nói: "Không có, những sẽ không cỗ vấn đề quá lớn, bởi vì có Chu nghiệt đài ờ đó."
vương Hiền chợt nói: "Thì ra ngươi ban đầu, tìm tới cửa Chu nghiệt đẩi!"
"Không phải Chu nghiệt đài bàng lòng, ta cũng sè không yên tâm."
Lâm Thanh Nhi quét mắt lườm vương Hiền nói:
"Lúc trước chúng ta không quen thân, bởi lẽ đó mới không cho ngươi biết..." vương Hiền hớp một ngụm tràTtỉĩyđài nói:
ĐẠI QUAN NHÂN
"vậy cũng không sao.'
rác giả: Tam giới đợi sư
“Mau chóng kết thúc, mọi người sống yên ổn qua ngày.” "ừm." Lâm Thanh Nhi nhẹ nhàng gật đầu, đợi một lúc hòi: "Sau này, ngươi chuẩn bị làm gì?" "Chưa nghĩ ra." vương Hiền cười khổ nói:
"Ta cảm thấy đọc sách là đựờng chỉnh, nhưng đáng tiếc quyển Luận Ngừ ngươi cho ta, xem tới xem lui, vẫn có nhiều chỗ không hiểu.”
'Phụt...' Lâm Thanh Nhi nghe vậy, suýt nữa phun thẳng một ngụm trà ra ngoài, vội vàng che cái miệng nhỏ nhắn, ho nhẹ vài cái, mới thuận khí nói: "Ngươi tổng cộng mới xem mấy ngày, đã chi có vài chỗ không hiểu, nếu còn chưa biêt đủ, người đọc sách trong thiên hạ, đều sắp tỉm khối đậu hủ giả chết rồi.”
"Ẩy. Ngươi hiểu lầm rồi..." vương Hiền có phần lúng túng nói:
"Ta cung không hoàn toàn là dân thường kia mà."
"vậy ngươi từng đọc sách gì?"
"À ừm..." vương Hiền súy nghĩ một chút, thành thật nói:
, ,, , ... ' . .
“Bách Gia Tính, Thiên Tự văn, Luận-Ngử... không còn nữa.”
"Chẳng trách..." Lâm Thanh Nhi cho rằng, vương Hiền trước khi lão cha xảy ra chuyện, từng đọcyậhítụỂn Thư, rất nghiêm túc tính toán nói:
"Ngươi có thế bát đằu đọc Luận Ngừ, nhất định đã đọc xong vỡ lòng. Nếu như có thê kiên trì khổ đọc, lại thêm lương sư chi điểm, ước chủng sau mười năm, có thể thi huyện thử.”
"Lâu như vậy?" vương Hiền há hốc mồm, khổ đọc mười năm, làm sao có thể chứ?
"Không còn cách nào khác."
Lâm Thanh Nhi nói: "Chiết Giang chúng ta người đọc sách quá nhiều, thi tú tài so với đậu Cử nhân ở nơi khác còn khó hơn. Theo ta được biết, thiên tài thông minh đi chăng nữa cũng phải mười năm khổ công đèn sách... Giống ca ca ta dùng mười hai năm. Ngươi bây giờ ngay cả chừ cũng không biểt viết, ta nói mười năm, đã là..."
Khựng lại, nàng nhò giọng nói: "Coi ngươi như thiên tài." "Ta không phải thiên tài." vương Hiền lắc đầu cười khổ, chuyện nhà minh tự mình biết bản thân đọc sách vô cùng cố gắng, nhưng vẫn như cũ không cách nào đúng đầu, không thê không thừa nhận tư chất có chúếkém cỏi.
"Ngựa tốt lao đi, không thể ngàn dăm, ngựa tồi cũng có thể được mười dặm, công ở kiên trì.”
Lâm Thanh Nhi dường như rất thích thú khi thấy hắn cầu tiến, vì hắn tiếp sức nói: t
"Cho dù ba mươi tuổi thi tú tài, cũng không muộn!"
"..." vương Hiền đổ đầy mồ hôi, "Nếu như ba mươi tuổi thi
được thi sao?”
không
"vậy thì khá thảm...”
Lâm Thanh Nhi nhỏ giọngrhói:
"Cỗ điều đến lúc đó,.hi ít có thể viết chữ .ho người ta, tính toán sổ sách, cũng có thể nuôi sổng bản thản."