Chương 28. Thử lại (1)
Thấy tện này, Điêu chủ bộ liến nhướng, mày, ấn tượng của hắn với vương Hiển này, có thể nòi là ác liệt cực kỳ.
Đường đường nhân vặt su b^của bon huyện, vốn nên không có bắt kỳ giao tập gì với một tên vô lại nho nhỏ. mài đến một ngày hơn một tháng trước, nữ nhi của hắn khóc trở vế uói. mình ở bến thuyền bị tiêu lưu manh tên vương Nhị làm nhục. Câu 'Tiện nhân chính là già mồm cãi láo' kia, mặc dù là nghe nữ nhi thuật lại, những vân khiển hán giận đến hộc máu.
Cái gi là tiện nhân? Xướng ưu tạo đài mới là tiện nhàn! Điêu chủ bộ đường đường món đệ thư hương (chi người có học), mệnh quan triều đinh, nữ nhi không ngờ bị máng thành tiện nhân, hắn có thê không nôi giận sao? Chi là hắn không thế gây phiền toái cho một tên vô lại, vậy không phải là xi nhục mình sao?
Nếu chi một chuyện này, còn không đủ đế Điêu chủ bộ nghiến răng như thế. Còn một chuyện khác, chính là Điển lại hình phòng treo mà không quyết kia!
vị trí này, Điêu chủ bộ đà đáp ứng giúp cậu em vợ giành, ai ngờ con chó Tư Mà Câu kia lại cùng muôn!
Điêu chủ bộ sợ vợ, không có cách nào báo cáo kết quả, nếu không quỳ bàn xát là không tránh khói. Ỏ trong mát hán, Ngụy Tri huyện chắc chắn cho hắn mặt mùi, ai ngờ Tư Mà Cầu kia gần đày dụng lẻn cóng lao, khiên Ngụy tri huyện rất khó quyết, chuyện này liền treo ờ đó.
Điêu chủ bộ từ chỗ Ngụy tri huyện nghe được, người mà Tư Mã Cầu muốn tiến cử, chính là vương Hiền!
Ngươi nói hắn thấy tên này, sè là cảm giác gì?
Mặt lạnh khép lại hồ sơ, Điêu chủ bộ liền muốn đem vương Nhị kia đuổi đi, nhưng còn chưa mở miệng, lại cảm thấy không ồn, ta đây không phải là cho Tư Mã Cầu nám nhược điểm sao? Huống chi không thể không nê mặt vương Tứ Diệu.
Trầm ngâm một lát, hắn lại sửa lại chủ ý:
'Nghe nói vương Nhị này không học vẩn không nghề nghiệp, không bàng thừ hắn một chút, khiến không học vấn không nghề nghiệp hán bêu xấu, ta lại nghía chính ngôn từ mà cự tuyệt hắn, như vậy mặt mùi vương lại thư cùng đà giữ, Tư Mà Cầu cùng không cách nào nói cái gì'.
-Cr
"Bảo hắn vào đi".
Quyết định chủ ý, Điêu chủ bộ trầm giọng nói. Hừ hừ, Thiên đường có lối ngươi không đi, Địa ngục không cửa lại nhảy vào! Nên rơi vào tay ta, chúng ta nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt!
Đang nghĩ ngợi, đà thấy một thanh niên vóc người cao gầy, mặc áo cà sa không vừa người, khuôn mặt trắng nõn, ngủ quan thanh tú, hai mát vừa to vừa sáng, một chút cũng không làm cho người ta chán ghét.
'Quả nhiên không thế trông mặt mà bắt hình dong'.
Trong lòng Điêu chủ bộ thầm nghi, mặt không biểu tình nói: "Ngươi chính là vương Hiền?"
"Tiểu nhân chính là".
sau khi hành lể, vương Hiển đứng thắng lên nói.
"Lại phòng để cử ngươi làm Thư biện (người làm còng việc về ghi chép), Thư biện này yêu cầu phẩm hạnh đoan chính, biết viết biết tính".
Điêu chủ bộ cười lạnh hói: "Ngươi cảm thấy minh có
ĐẠI QUAN NHÂN
[Tác già: Tam giới đợi sư
vương Tử Diêu bẽn cạnh nghe vậy. không khói nhướng mày, chi là Thư biện mà thôi, lại là mình đề cử. lẽ ra cũng chi là trinh tự tới lui. sao nghe lời này của họ Điêu, lại muốn cho vương Nhị đẹp mặt thế nhi?
Hắn chợt nhớ tới gằn đây nghe đồn, Điêu chủ bộ cùng Tư Mà sư gia vi tranh chấp điển lại, có điểu vương Hiền này mưu cầu chi là Thư biện, hoàn toàn không phải là chuyện lớn mà!
"Tiểu nhàn không dám khoe khoang".
vương Hiền không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: "Nhung chưa từng phạm pháp, cùng biết viết biết tính".
Trong lòng tự nhủ, không cằn biết ta viết xấu bao nhiêu, ít nhất ta biết viết chừ, điếm này không có cách nào khác phủ nhận.
"Hay cho một kẻ tránh nặng tìm nhẹ".
°
Điêu chủ bộ hừ lạnh một tiếng:
"sao bổn quan lại nghe nói, ngươi từ trước đến nay chơi bời lêu lổng, thích đánh bạc chứ?" "Lào đại nhân minh giám, trước kia phụ thân ta vì oan hạ ngục, người một nhà ta bị liên lụy, lúc ấy tiểu nhân vấp phải trắc trờ khắp nơi, thật sự không biết nên làm gì. về phần đánh bạc vừa nói, đà sớm chứng minh là giả, Tri huyền lào gia đã trả lại sự trong sạch cho ta".
Nghe hắn nhanh mồm nhanh miệng, trộm đổi khái niệm, biết từ trong lời nói không tóm được hắn, Điêu chủ bộ hừ một tiếng nói: "Ta mặc kệ những chuyện kia của ngươi, vẫn phải chứng kiến bản lĩnh thật mới được".
Dừng một lát nói: "Thư lại phải trợ giúp quan viên xử lý chinh vụ, cái này thứ nhắt là phải viết chừ đẹp, thứ hai phải tinh thông luật học cùng toán học".
Nói xong chi trên bàn ở góc phòng nói: "Có sán giấy bút, ngươi đem điều 'Cướp người cướp bán người' của ( Hình luật Đại Minh ỵ viết ra cho ta".
vương Hiển liền xuất mồ hôi trán, luật Đại Minh dày như vậy, hắn làm sao cỏ thẻ vượt qua được? Nhưng nghe đèn điêu này, không khôi vui mừng khôn xiết, lúc trước vì định tội Hà Thường, hán không biết xem điều này bao nhiêu lần. Nhưng hắn cực bảo trì binh thân, đáp dạ một tiếng, liền xách bút viết:
'Hể lập mưu, còn dụ dân thường, và cướp bán dàn thường làm nô tỳ, đểu một trăm trượng, đày đi ba nghìn dặm. Là thẻ thiếp con cháu, một trăm trượng, đày ba năm...'
"Không chi chính văn, còn cả quy tắc chi tiết phía dưới".
Điêu chủ bộ lại bổ sung.
vương Hiền thầm máng một tiếng, đành phải ghi tiếp:
'Nếu dùng xin nuôi cho làm con thừa tự làm danh, mua bán trao tay nữ tử đàng hoàng, tội cũng như vậy...'
Kế tiếp còn chín điếu, hán không nhớ rõ được, chi có thế viết đại khái, nhưng ý tứ không sai. I *
Nhưng càng viết, ttong lòng cua hfin liên chưithầm. Điêu chủ bộ này có cừu oán với ta sao? Cha ta cùng còn không viết ra được ( luật Đại Minh )) ấy chứ, vi sao khỏ như vậy lại cho ta? May là điều này, nếu đổi thành điều mà mình không nhớ kỹ. chăng phải trực tiếp trợn mắt sao?