Chương 29: Bạch sam (1)
sau Nhị đường huyện nha, có một cửa lười liêm, đây là ranh giới của tiền nha và hậu nha. Hậu nha là chỗ Huyện lệnh sống và làm việc, trung tâm chính là ThiẻmÁp phòng (phòng chuyên đỏng dấu ký tên).
Trong Thiêm Áp phòng của tri huyện, Điêu chủ bộ nổi trận lôi đình "Đại nhân, đây là chính phẩm Hoàng công vọng, liền bị tiếu tử này làm nát bét thế này! vậy thì phải bị tội gì?" "Là chủ bộ đại nhân bảo tiểu nhân viết chừ cho hắn, nếu không cho dù cho tiểu nhản mượn trăm lá gan, ta cùng không dám viết bậy..." vương Hiền đáng thương nhiều lằn than thớ nói. Nhưng trong lòng hà giận cực kỳ, dù sao chuôi thoại năm ờ trong tay mình, lào già kia làm gì được? về phần thư lại gi đó, hắn đà không trông mong nữa, mình chi muốn tay làm hàm nhai, phụng dường lào nương, chăng lè người ngoài những nha môn kia, đều chết đói hết à?
Trong gian phòng kia, Ngụy Tri huyện bị nước miếng của Điêu chủ bộ, phun đầy mặt, đành phải nghiêng mặt đi, nhìn bức họa bị làm dơ kia, chi thấy đúng là chừ xâu, đứa nhô luyện mấy năm trong tư thục, còn viết tốt hơn hắn. Đúng là tự dưng phá nát một bộ danh họa.
Tư Mà sư gia cũng đi lên, nhịn phim, nhìn chừ viết của vương Hiền một lần, sau đó lại không để ý Điêu chủ bộ, vỗ tay khen: "Thơ hay! Thơ hay!"
Nói xong lớn tiếng đọc ra: "Giảo định thanh sơn bất phòng tùng, lập căn nguyên tại phá nham trung, thiên ma vạn kích hoàn kiên kính, nhâm nhì đông tây nam bắc phong!"
(Đây là bài "Đá trúc", dưới đày là bàn dịch thơ minh sưu tầm được:
Bám chặt núi xanh chăng buông ra,
Gốc mọc vừng bền nơi vách xa.
va đập ngàn muôn vẫn cứng chắc,
Bốn bề gió cuộn mặc thổi qua.) "Ổ?"
Ngụy Tri huyện nghe vậy đại chấn, vội nhin chừ viết thử, quả nhiên là một bài thơ thắt ngôn tuyệt cú. Mặc dù câu thơ đơn giản dẻ hiểu, nhưng loại khí thế cao phong ngạo cốt, thân ờ hiểm cảnh cùng không cúi đầu giữa những hàng chữ dạt dào kia, vân khiến cho Ngụy tri huyện kích động đến toàn thân run rẩy.
Đây không phải là khắc họa chân thực của Ngụy Nguyên ta sao? Ngụy tri huyện âm thầm kích động tự luyến nói. Hấn đầy cõi lòng chí khí nhậm chức, lập chí muốn vì dân vì nước, tạo phúc một phương, ai ngờ thế lực trên địa phương rắc rối khó gờ, căn bản không để tri huyện hắn vào trong mắt. Bản thân mỗi lần thi hành quốc sách thiện cừ, đểu có quan lại thân hào, đối nghịch với mình khắp nơi. Dân tới hắn vấp phải trắc trở khắp chốn, cảm thấy rất áp lực. Bây giờ đọc được bài thơ này, đúng là như có ngàn vạn người gõ nhịp cho hăn, cô vù hăn, khiên hăn nhiệt huyết bành trướng, tinh thần đại chấn!
Đọc tới đọc lui bài thơ này, Ngụy tri huyện không nhịn được lệ nóng doanh tròng, đúng là thơ hay thơ hay, tri âm khó kiểm, nên uống cạn một chén lớn!
Thấy tri huyện đại nhản lại tái phát khí mọt sách, Tư Mà Cầu đành phải kéo góc áo của hắn.
Ngụy tri huyện phục hồi tinh thần lại, nhìn Điêu chủ bộ vẽ mặt kinh ngạc:
"Xin lỗi, thắt thố rồi. Nhân An huynh, bức họa này ta rất thích, ngươi không phài một mực muốn bộ « Khê Sơn VŨ Ý Đồ )) của ta sao, chúng ta trao đổi đi".
"Đại nhàn.
ĐẠI QUAN NHAN
'Tác giá: Tam giới đợi sư
Mặt già của Điêu chủ bộ trắng bệch, hắn nhìn đám chừ xấu ngoằn kia, cùng không nguyện đưa mắt nhìn, ai ngờ lại là một bài thơ tuyệt hảo. Càng phiền toái chính là, Ngụy tri huyện tựa hồ xúc động... Mình vốn định hoàn toàn chặt đứt niệm tường của Tư Mà Cầu, ai ngờ lại xuất hiện loại bước ngoặc thần kì này, khiến hắn không phản bác được.
"Không phàn đối chính là đáp úng".
Ngụy tri huyện vui rạo rực nói:
"Tư Mà tiên sinh, mau đổi tranh".
Tư Mà Cầu liền lấy « Khê Sơn VŨ Ý Đồ )) treo ttên tường xuống, đem (( Hoàng Sơn Nghênh Khách Tùng )) treo lên.
Ngụy tri huyện hài lòng xem bức họa này, hắn thậm chí cảm thấy nhùng nét chừ kia cùng không xấu, mà là cỗ sơ, ngươi xem nét bút kia cứng cáp, đều hàm chứa khí thế mạnh mè!
Lúc này không ai sè biết, bức tranh này ỡ trong buổi đấu giá sáu trăm năm sau, đạt giá trên trời mười sáu ức hoa kim... VÌ thế hậu nhân nhà họ Điêu còn cùng hậu nhân nhà họ Ngụy lên tòa án, tranh đoạt quyển sờ hữu bức họa này, đương nhiên, cái này nói sau.
Đợi yên tĩnh rồi, Ngụy tri huyện cùng cằn xử lý chính sự.
Hắn bảo vương Hiền lui ra ngoài, tâm sự với Điêu chủ bộ:
"Nhân An huynh, hắn chi làm Thư biện, cần gi phải đau khổ làm khó hắn chứ".
"Đại nhân có chỗ không biết, người này có tiếng xấu, tâm thuật bất chánh, một khi đê hắn vào nha môn, tất làm hại một phương".
Điêu chủ bộ buồn bực nói:
"Hạ quan bởi vì hắn là vương Từ Diêu giới thiệu tới, không tiện làm mất mặt, cho nên mới ra hạ sách này".
"Có tiếng xấu chi sợ là tin vịt, tâm thuật bất chính cũng là lời lẽ sai
Ngụy tri huyện không cho là đúng nói:
"Không có một phần ngông nghênh, một lời chính khí, thi không viết ra được thơ hay như vậy".
"Đại nhân..."
Điêu chủ bộ đành phải đổi lại góc độ nói:
"vấn đề là, chúng ta là thiẻm lại, không phải là thủ sì, hắn làm thơ hay, nhưng nét bút này thật quá mất thê diện đi..."
"Chừ không đẹp cỏ thể luyện, khó được chính là hắn am hiểu toán học, chính là người bổn huyện cần gấp".
Ngụy tri huyện quyết định chủ ý nói:
"Cứ dùng hắn đi!"
"Dạ..."
Chính ấn quan lên tiếng, Điêu chủ bộ cùng không cách nào kiên tri nữa. Hai người nói mấy câu, nhung củng không nhắc tới chức Điển lại kia, chi nói dỏng dài, Điêu chủ bộ liên cáo từ vê nha.
"Đông ông".
Đợi họ Điêu vừa đi, Tư Mà Cẩu liên nhịn không được nói:
"VÌ sao không dứt khoát bò nhiệm vương tiếu tử làm Điển lại. cùng tiện trả nhàn tinh của hấn".
Hóa ra Ngụy tri huyện bời vì sửa lại án xử sai, nhận được sự ngợi khen của triều đình, mặc dù hắn vừa đến nhậm chức, không thể nào lặp tức lên chức, nhưng có phần vinh dự này ưong người, liền xem như đội cái mũ 'Năng lại' lên, còn cằn phát sâu vì tiền đồ sao?