Chương 41. Làm sao chen lên Tư (Lục) (1)
Điêu chủ bộ mặc dù biết Ngụy tri huyện, sê không thật sự làm mạnh tay chuyện ăn trắng lương bổng. Nhưng cùng biết ý của hắn rất rõ ràng ----Ta đôi với tùng đường đi nước bước của các ngươi đều nấm rõ như lòng bàn tay, nêu ngươicònđýhhổ^thỉ theo hắn tiêu đời 'Xem dáng vẻ tên hộ Ngụy thế kiíchắc hắn trong tay hắn đã có chứng cớ xác thực, thật sự chọc loại người lỗ mãng như hắn tức lên, cái gỉ hắn cũng có thê làm... ’
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Điêu chủ bộ không ngoài dự liệu lựa chọn tự bảo vệ mình...
Trở lại nha môn Chủ Bộ, Điêu chủ bộ suy nghĩ hồi lâu, mới bảo người tìm Lý tư hộ đến. Lý Thịnh vừa vào cửa, liền treo nụ cười khiêm tổn nói:
"Lão Lý, ngồi xuống đi."
Điêu chủ bộ để Lý Thịnh ngồi xuống, lại sai người dâng trà, mấy lần đều khó mà mở miệng.
"Đại nhân, rốt cuộc có chuyện gì?"
Lý Thịnh khó hiểu nói: "Chỉ cần đại nhân nói ra, bảo thuộc hạ nhảy vào nước sôi lửa bóng, thuộc hạ cùng không chối từ!"
"Không nghiêm trọng như vậy."
Điêu chủ bộ ha ha cười nói^ỹy^
"Không cân nhảy vào nước sôi lửa bòng, chi ỉrònuốn phái ngươi làm chút chuyện."
"Chút chuyện?"
Lý Thịnh ngẩn người.
"Phú Dương chúng ta địa thế quan trọng, công việc trạm dịch Hội Giang vô cùng bận rộn, Trương dịch thừa năm lần bảy lượt muốn trong huyện phái lại viênđắc lực đến đó giúp đỡ.”
Điêu chủ bộ cứng ngắc nặn ra một nụ cười nói: "Đại lào gia sau khi cân nhắc cẩn thận, quyết định cho ngươi đi nhậm chức trạm lại này...” "Ha ha..." Lý Thịnh nghe xong cười khan nổi:
"Đại nhân kể chuyện cười thật sự buồn cười quá thôi, cười chết thuộc hạ rồi, ha ha..."
Gương mặt già nua thường ngày cứng nhắc, giờ phút này mật sắp cười thành đóa hoa cúc, thực sự là một việc vô cùng đáng sợ.
"Ta không phải đang nói đùa."
Điêu chủ bộ thở dài nói: "Đây là lệnh điều chuyển, ngày mai ngươi phải đến trạm dịch Hội Giang trình diện..."
I...,,,... ........
Đóa cúc tàn đọng lại trên gương mặt Lý Thịnh, thật lâu vẫn chưa tan
Điêu chủ bộ chờ hắn tiếp thu tin dữ này, nói:
"Ta biết chuyện này rất khó khăn, nhưng ta đã hết sức..."
Lý Thịnh rốt cục thu lại nụ cười, âm thanh lạnh lẽo mà tức giận.
Điêu chủ bộ lại thở dài nói: "Mấy năm qua, chuyện ngươi hư chi chi phí, tự đút túi riêng, bị người vạch trần ra rồi." "Làm sao có khả năng?"
Lý Thịnh chẳng quan tâm phủ nhận, cả kinh nói: "SỔ sách của ta làm không chút sơ hở!" "Thật không ngờ ngoài núi có núi, ngoài người có ngươi..."
Điêu chủ bộ nói:
"Người ta từ bên trong sổ sách vinh Lạc năm thứ năm, điều tra ra
ĐẠI QUAN NHÂN
fác giá: Tam Giới Đại Sư
"vĩnh Lạc năm thứ năm sao?" _
Lý Thịnh lại bối rối, đây không phải là mình dùng để làm khó vương Hiền sao? Chẳng lẽ tiêu tử kia trinh độ còn cao tay hơn cả ta nữa? Làm sao có khả năng! Nhất định là có cao nhân sau màn giúp đờ... Hắn nhất thời nhớ tới, sáng sớm hôm nay Trương điển lại không đến điểm danh, cho tới bây giờ vân không biết tung tích.
"Trương Hoa!"
Gân xanh hằn lên trên trán Lý Thịnh, cản răng nghiến lợi nói: "Quà nhiên là 'chó cắn người không lộ răng’, ta quả thật đánh giá thấp hắn!" "Ta cũng nghĩ là hắn.'
Điêu chủ bộ gật gật đầu nói: "Chỉ có hắn mới cả ngày suy nghĩ, tìm kiếm sơ hở của ngươi...
Đại nhân, ngươi phải giúp ta!"
Lý Thịnh đè xuống sự thù hận, hắn biểt hiện tại quan họng nhất là gì, vội vàng đứng dậy cầu khẩn nói:
"Những năm nay, ta đối với đại nhân thế'nào? Đại nhân không thể bỏ mặc ta được!" làm dịch lại được sao?"
Điêu chủ bộ thở dài nói: "Là ta vì ngươi khổ sở giải thích, Ngụy tri huyện mới tin tưởng, là tư lại trước kia tham ô, ngươi chăng qua là tắc trách mà thôi, trước đó cũng không biêt rõ tinh hình. Ngụy tri huyện lúc-này mới bắng lòng không đem ngươi xử theo pháp luật, cũng không khai ừừ ngươi, chi để ngươi rời khỏi Hộ Phòng, xoá sạch nợ cũ,^5 '
"Đây có khác nào giêt ta đâu chứ?”
Lý Thịnh ngâng đầu, cặp mắt hằn tơ máu nói:
aS V/
“Gia sàn đại nhân, nhiêu thi không dám nói, nhưng hơn một nửa đêu do mình ta kiếm chác cho đại nhân. Nhũng năm gần đây, tiếng xấu đều đê thuộc hạ gánh chịu, đại nhân một mực ngồi không hưởng lộc! Mới lòi ra chút chuyện xấu, đại nhân đã không thể tha thứ sao?" "Ta làm sao không tha thứ? !"
Điêu chủ bộ cau mày không vui nói:
"Ngươi cho rằng đó chỉ là chút chuyện xấu của mình thôi sao? Nói thật cho ngươi biết, ăn trảng lương bổng, rút kho lương, cho vay tiền ngân khố ... Những chuyện ngươi làm, đều để người ta điều tra ra được hểt rồi! Nếu không phải ta gánh bớt cho ngươi, ngươi có mười cái đầu cũng không đủ để chém!”
Lý Thịnh nhất thời ngây dại, lẽ nào tên Trương Hoa kia lợi hại như vậy? Có thể khiển ta hết đường lẩn trốn?
"Lão Lý, ngươi trước tiên nghe ta từ từ giảng giải đã.”
Điêu chủ bộ ngữ khí chầm chầm nói: "Những năm này tiền ngươi vơ vét, cả đời cũng không xài hết. Bất kỳ việc gì tức nước vờ bờ, hay là thấỵ được thì thôi... Đến trạm dịch một vài ngày, ngươi có thể cáo bệnh về nhà, mua ruộng mua đất, làm phú ông giàu có của ngươi. Đồng thời đây, ta vân giữ lại tư cách lại viên của được..."
Lý Thịnh rõ ràng bản thân ngoại trừ chấp nhận, không còn lựa chọn nào khác. Hắn chán nản ngồi xuống ghế, cảm thấy bông chốc bị rút sạch linh hồn...
Lý Thịnh không biết bản thân làm thế nào quay về phòng trực, hắn ngồi sau bàn của mình, bất động ròng rã cà một buổi chiều, không ăn không uống, không nói một lời, chỉ là chàm chàm nhìn chòng chọc vào bông hoa cọng cỏ, cái bàn cái tủ trong phòng...
Năm đó thế chân thượng cấp đã qua đời, trờ thành tư lại Hộ phòng không lâu, hắn liền sửa chừa phòngtĩực nàỵ lại lần nữa, cũng bố trí ti mi mối một thứ dụng cụ bài biện. Lúc đó hẳn cho ràng, mình có thế ờ ngồi đến già trong gian phòng nay, bời vi nhự thế mà đã mua sắm không tiếc giá cả. Thật không ngờ lúc này còn chưa được ba năm, gian phòng trực cô đọng bao nhiêu tâm huyế’ cũa mình này sắp phải đôi chủ rồi!
Lý tư hộ càng nghĩ càng thêm đau lòng, cuếi cùng vùi đầu lặng lè khóc nức nở...
"Đại nhân...'1