Chương 44: Mười năm Hà Tây (1)
Buổi chiều tiếp tục nắm nhoài trên giường Lâm Thanh Nhi, vừa ăn hạt sen mà muội muội mới lột, một bêu uổng trà hoa cúc của Lâm tỷ tỷ làm, vương Hiền thích ý đến không ngậm mom vào được.
Mãi đến tận khi Lão cha trở về, vỏ ting vạch trần hán giả vờ bị thương, vẻ mặt đáng ghét thuđươc sự đông tình, đài ngộ của hắn nhất thời giảm xuống. Bị lào nương một cước đá đến phòng nhỏ phía đông, cùng với vương Quỷ ngủ một phòng. Mà vốn dĩ, Lâm Thanh Nhi còn dự định không quản cực nhọc chăm sóc hẳn suốt đêm...
Ỏ trong tiếng ngáy rung trời của vương Quý, vương Hiền một đêm không chợp mắt, cung không biết đại tẩu làm sao có thề ở trong hoàn cảnh này mà ngủ cho được.
Buổi sáng bắt đầu, vương Hiền hỏi:
"Ngươi buổi tối cứ nhếch miệng cười làm cái gì? Mơ được mộng đẹp gì hả?" "Nào có?" vương Quỷ ngượng ngùng cười nói, sau một khắc lại không nhịn được chủ động nói ra: "Ta đã dựa theo biện pháp ngươi nói mà làm, cảm giác sướng như lên tiên, chưa từng bao giời được... kích thích như thể..." "Ha ha..." vương Hiền cười gượng hai tiếng, trong lòng nói thầm hai người chỉ biểt ở trên giường sờ soạng mò mẫm qua về, đồi lại thành ban ngày ở bẽn trong bụi cỏ lau vụng trộm, khỏ chịu mới là lạ.
Ân xong điếm tâm, vương Quý đi làm việc, lào nương mang theo Ngân Linh và Lâm Thanh Nhi đi họp chợ, chi có Lão cha và vương Hiền hai người ở nhà. ; **
Lão vương một tay bưng ẩm trà, một tay khẩy móng chân, đương dương đắc ý nói:
"Thế nào, cha ngươi mưu kế không có kém với Chu Công Cẩn chứ?"
Tiểu vương lập tức nịnh nọt như nước thủy triều, đem Lào cha thổi phồng đến mức ngất ngất ngây ngây, sau đó mới hỏi: "Nghe nói Lý Thịnh trước khi đi, đà cùng vương Tử Diêu nói chuyện rất lâu. Cha, vương Từ Diêu sè không nhúng tay vào chứ?" "Ngươi tin tức cũng linh thông nhi."
Lão cha liếc hắn một cái.
"Lý Thịnh không tìm vương Tử Diêu cùng may, nểu không lần này ép hắn đến khô xương cạn tủy cũng chưa chắc đà buông tha." "Cha nói vựơng, jn'Dieu sê không giúp hắn? Hơn nữa lại còn dọa nạt hắn?" vương Hiên giật mình nói.
"Hừ hừ..."
Lão cha hấp một hớp nước trà, một mặt đắc ý nói: "Không cỏ Lão Tử vai phản diện, một mình vương Từ Diêu đóng mặt đỏ có ích lợi gì?" vương Hiền trợn to mất, khó có thể tin nói: "Hóa ra là Lão cha với vương bá bá là cùng một giuộc!"
"Tiểu tử ngươi thật là mặt dày không ít, mới vừa rồi còn mỡ miệng một tiếng “vương Tử Diêu” lần này lại sửa gọi là “vương bá bá”."
Lão cha cười máng một tiếng nói: "Ngươi cho ràng trong tinh trong kinh chạy quan không tốn tiền?'
Nói rồi lại thở dài: "Một đám thư lại ở lại bộ kia hiểm độc lắm, không chuẩn bị đúng chỗ, liền đợi đến khi đi vân Quý chịu chểt đi. Nhưng Lão Tử là người của hình danh, muốn giao thiệp với bên Hình bộ, cần có chút lổi tắt. Lại bộ bên kia, cũng chỉ có vương Tử Diêu có thể sai sử mọi người, nếu không phải vậy Lão Tử sao lại đê cho hắn tiện nghi không như vậy?" "VÌ sao lần đó vương Tử Diêu chủ động nhắc tới, cha còn muốn thề thốt phủ nhận vậy?" vương Hiền suy nghĩ một chút, không hiểu nói.
"vậy mẩ lại đi hỏi cái vấn đề ngu xuân này!
Lão cha tức giận đến râu mép vểnh lên nói:
"Ta khi đó không biết có thể hại chết Lý Thịnh được hay không, lấy cái gi mà đi cầu Ỵương Tử Diêu? Ngươi cho ràng biệt hiệu “vương lột da” của hắn là giã sao? Không thấy được vàng ròng bạc trảng, há có thể
thay ta làm việc?"
ĐẠI QUAN NHÂN
^ỊgTác giá: Tam giới đợi;
"Thì ra là như vậy..." vương Hiền vò đầu cười khổ nói:
"Lão cha thật là tính toán không sai một chỗ nào!" "Đương nhiên!"
Lão cha đang muổn tự biên tự diên một phen, đột nhiên nghe được trong ngõ hẻm có tiếng bước chân, liền ngừng miệng.
Quả nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lão cha mở cửa ra vừa nhìn, là Đạch Dịch trong huyện, Tần Thủ.
"Xin dập đầu trước lão đại."
Tần Thủ vừa thấy vương Hưng Nghiệp, vội vã làm bộ muốn quỳ xuống, vương Hưng Nghiệp dìu hán một cái nói:
"Quỳ cái gi, ta còn không phải là quan mả."
"Đây không phải là ván đã đóng thuyền rồi sao."
Tần Thủ lấy lòng cười nói, cuối cùng vẫn chi là chắp tay làm lễ.
Sau khi Lão cha để hán đi vào, vương Hiên đã đổi thành tư thế năm sấp, Tần Thủ lại hành lê với hắn một cậi, đúng ở một bên kính cẩn nói:
"Tiều nhân là tới báo tin cho tiều quan nhân." "Chuyện gì?" vương Hiền hỏi.
X5*
"Ngày hôm nay Đại lào gia ở công đường tuyên bố, xét thấy nhiệm vụ thu lương thực nạp thuế rất gấp gáp, lệnh Trương Điền lại thay quyền Tư lại của phòng chúng ta. Chức Điển lại của hắn trơ nên trống không, không hề phân biệt đối xử, mà là đê cho chúng thư lại ở hộ phòng cạnh trạnh, ai có thể nhanh nhắt tốt nhắt hoàn thành nhiệm vụ thu thue, liền để người này làm điển lại!"
Dừng một chút lại bổ sung: "Đại lão gia còn cổ ỷ nhấn mạnh, không cần quan tâm là ở trong biên chế hay ngoài biên chể." vương Hiền nghe vậy im lặng, nghe Tần Thủ nói tiếp:
"Sau khi biết được tin tức này, phòng chúng ta liền như ong vỡ tổ, từ trước kia đối với việc xuống nông thôn thu thuế đều là tránh không kịp, bây giờ trở thành sói nhiêu thịt ít, bay khu lương thực căn bản không phân đủ... Trương tư hộ để tiêu nhản tới hôi xem, người có cần an tâm điều dường, đem công việc thúc thuế tại Tân Hương nhường lại cho
người khác không?"
Tráp báo đến Tân Hương thúc thuế còn có một cái nằm ửong tay vương Hiền, Trương tư hộ đương nhiên cũng có thể xuất ra một phần nữa, nhưng hắn đầu óc còn chưa nhúng nước, biết phải hỏi trước ý tứ của vương Hiền một chút.
"Trương tư hộ muôn cho ta nhường lại cho người khác giỏi hơn?" vương Hiền cau mày nói.
"Cũng không phải là ý như vậy, hãn là chi muổn hôi thăm một chút."
Tần Thủ lắc lắc đầu nói.
"Ngươi trả lời chắc chắn với Trương tư hộ răng...
vương Hung Nghiệp mở miệng nổi: "Nói vương Hiền chi là vết thương nhẹ cùng không phải là ra chiến trường, cho dù là nắm một chô củng sẽ đem cổng việc làm tốt!"
Tần Thủ đổ mồ hôi, lại nhìn về phía vương Hiền.
"Đương nhiên ngijệ tneo cha ta." vương Hiền cười khổ nói.
"vậy thì tốt, tiểu nhân sáng mai đánh xe tới đón tiểu quan nhân."
Tần Thủ khom lưng nói.
"Không cần."
vương Hưng Nghiệp
"Ngươi ngày mai đi __, nới với Triều công
chính “Nộp thuế là nghía vụ của con dán Dại Minh. tin tường hắn nhat định sê bảo đảm chất lượng nhanh chóng nạp thuế” ."
Tần Thủ tiếp tục đổ mồ hôi, nhưng không dám hỏi lại, vảng vâng dạ dạ rồi đi mất.