Chương 49: Thanh sam Lệnh sử (1)
Tuy ràng cũng rất có húngmú với thanhnuan nhi (gái bán nghệ) xuất giá đáng bó đi của 'Tiêu Tần Hoài' này, nhưng trước mặt Lâm tỷ tỷ, vương Hiền vân phải ra làm ra vẻ chính nhân quân tử nói:
"Thói đời ngày nay thậtsự sụy đồi, kỳ vièir không ngờ đem thiếp mời tặng đến tận nhà người ta nữa đay.”
"Cái này cũng có sao đâu.”
Lâm Thanh Nhi lại thản nhiên nói:
"Trước kia ca ta cùng một đám đồng môn, thường xuyên ở thanh lâu tiệc tùng, cũng xem như một việc tao nhã ."
"Ách..." vương Hiền liếc nhìn nàng một cái, không biết Lâm tỷ tỷ lời này có thật không, hay là đang lừa minh? Dứt khoát đổi đề tài, cầm lên một tấm thiệp mời mặt bìa mộc mạc nói: "Nhắc mới.nói, còn có một tấm thiệp mời của tú tài tướng công.”
Lâm Thanh Nhi đón lấy xem qua, mày ngài nhăn lại nói: "Lý Ngụ này, không phải là người tốt...
Nói rồi mặt ngọc bông chợt lóe lên một tia tức giận.
"Làm sao vậy?" vương Hiền hỏi.
"Không cỏ gì, hắn là con cháu nhà quan, cùng xem như cỏ vài phần tài học, nhưng đáng tiếc đức hạnh bại hoại."
Lâm Thanh Nhi tức giận nói:
...... 1.....CT
"Năm đó sau khi ca ca ta vào ngục, hăn mượn cớ giải oan cho ca ca ta, lừa rất nhiều tiền của nhà ta, còn muốn nạp ta làm thiếp, may mà mẹ ta kiên quyết không đồng ý..."
Mặc dù Lâm Thanh Nhi nói đến kẻ khác, nhung trên mặt vương Hiền lại nóng rực, tính tình Lý Ngụ nàỵ, quả thực có thể gộp chung lại với mình.
"Vậy thì lạ thật.” G
vương Hiền ho khan hai tiếng, kéo về lại chủ đề ban đầu nói: "Cho dù ta lẻn làm Điển lại, cũng không vào được hàng lớp con cháu nhà quan, lọt vào pháp nhãn tủ tài tướng công.” "Cũng phải.'1
Lâm Thanh Nhi thành thực xoa cằm nói: "Hơn nữa bọn họ chính là mở hội thơ, ngươi nào biết làm thơ chứ." "Khụ khụ..." vương Hiền một hồi xấu hổ, trong lòng thầm nhủ ta cũng từng làm một bài thơ mà, bây giờ còn treo ở thư phòng Huyện thái gia. Trong lòng đã hiểu rõ phần nào, đám tú tài kia tại sao lại đến mời mình, tám phần mười là tò mò muổn thử gặp mặt, tiểu lại biết làm thơ này.
Đáng tiếc loại người sao chép thơ như vượng Hiền, thì lại không dám tham gia hội thơ gỉ cả, lỡ như ngựời ta muốn chia vần làm thơ, hoặc là thi từ xướng họa gì đó, mình chẳng phải bại lộ nguyên hỉnh rồi sao? Ỵi vậy đem thiệp mời kia tiện tay quăng đi, cũng quãng việc này ra sau đầu.
vương Hiền đã tập thành thói quen dậy sớm, hôm sau trời còn chưa sáng, đã bò dậy rửa mật thay quần áo. Hôm nay hấn không còn mặc bạch sam nữa, đặt trước mật hắn, là chiếc mũ ô sa cánh chuồn, cùng một bộ thanh sam được gấp gọn gè chỉnh tề . . . Thật ra rõ ràng là áo lam, hắn cho đến bây giờ vẫn không cách nào phân biệt được màu xanh và màu lam.
Mang giày đen tất trắng, bên trong lụa trắng, bên ngoài khoác tấm áo cổ tròn màu lam, bên hông thắt đai lụa màu đen, cuối cùng đội chắc mũ ô sa. vương Hiền khẽ lấc đầu, đôi cánh ô sa sau tai khẽ lay động, quả thật cảm giác không tệ.
Chẳng biết từ bao giờ, lãợnương xuẩthiện ờ sau lưng hán, nhìn rồi lại nhìn, nhìn thế nào cũng thấy không đủ. Trong ý thức lão nương, một thân thanh sam ô sa này, chính lả trahg^hục đẹp nhất trên đời, bởi vì lão chồng nhà bà đã mặc nó mấy chục năm nay rồi...
ĐẠI QUAN NHÂN
■óc giả: Tam Giới Đợi Sư
Có điều lão nương luôn cảm thấy thiểu thiếu gì đỏ, suy nghĩ hồi lâu, mới giật mình vỗ ót, bước nhanh về nhà chính, lục tung một phen, sau khi quay lại, trên đai lụa bên hông hắn, buộc một khối ngọc bối đỏ tươi.
Lão nương lui ra phía sau vài bước, đánh giá trên dưới, vỗ tay cười nói: "Giờ thì đúng rồi!' "Mẹ, mang cái này chỏi mắt quá.
Quân tử đeo ngọc, đây là đặc quyền của người đọc sách, đương nhiên là người có tiền cũng sẽ học đòi văn vẻ. -ụ
"Con ta hôm nay là Lệnh sử, làm sao không thể đeo ngọc?"
Lão nương phủi phủi tay nói: "Đây là vật đính hôn của ta và cha(ngươi, xứt mẻ va đập hay là rơi mất, ngươi xách đầu về đây gặp ta.” "vậy chi bàng trả lại mẹ
vương Hiền trong lòng tự nhủ, chẳng khác nào ta vác một quả bom khác trên người à.
"Đeo vào!"
Lão nương không cho thương lượng nói, sau đó một cước đá hắn ra khỏi cửa. >
Nương nhờ sắc trời tờ mờ sảng, vương Hiền đi vào cửa nha môn. Thủ vệ sai dịch nhìn thấy, không còn gọi hắn là 'Nhị Lang', mà là đổi giọng là 'Lệnh sử, thân thái cũng cung kính thêm vài phần. Đi vào trong nha môn, vương Hiển theo thói quen trở lại Hộ Phòng, vài thư lại đến sớm đang trò chuyện cùng nhau, thấy hắn xuất hiện ở cửa, vội đứng dậy giọng cung kính vấn an.
Mấy ngày trước còn bưng trà rót nước cho đám thư lại này, bây giờ lại trờ thành cấp trên của bọn họ, vương Hiền có phần không quen, gượng cười hai tiếng nói: "Không cần giữ lễ tiết, chúng ta vẫn cứ gọi nhau là huynh đệ được rồi.” "Lễ không thể bỏ."
Mọi người nào dám xem như thật, vội vàng cự tuyệt nói:
"Đúng rồi, Lệnh sử sao không đi bài nha, vào trong phòng làm gì?"
"ô, thiếu chút nữa quên mất chuyện này."
vương Hiền mới sực nhớ, mình bâỵ giờ là Kinh Chế lại, được tham gia thăng đường của Đại lão gia. Chắp tay chào mọi người, vội vàng chạy tới Nhị đường, còn may vân chưa xem là muộn, băng không đên muộn phải chịu đòn.
Chỉ thấy trong Nhị đường đã có cả đám người đang ồn ào nhốn nháo, tám chỉn người ngồi là các quan viên bổữbuyệnf lục bào thuần một màu. Hai mươi ba mươi người đứng là Tựíại, Điển lại các phòng, áo lam thuần một màu, ngược lại dể dàng phân biệt.
Cảm giác đầu tiên của vương Hiền chính là, ai nói thời xưa cơ cấu rút gọn, có thê đến đây nhìn xem. Một cái huyện Phủ Dương nhân khâu không đến mười vạn, cán bộ cấp phòng trờ lên bốn mươi người, nhân viên tài chính cung dưỡng không trong biên chế, càng nhiều hơn gấp mười lân, cùng thu gọn cơ cấu nhưng gờ bỏ không được.
Có điêụ nghĩ đến minh hiện tạircùng xem như cán bộ phó phòng, được ăn bông lộc quan gia^khòng còn là một nhân viên tạm thời, hăn lại cảm thấy rất vui vẻ.
Con người mà, ờ cấp bậc nào thì chỉ quan tâm đến cấp bậc đó, ngươi bảo một phó trưởng phồng nho nhò như vưong.Hiền, đi quan tâm quốc gia đại sự gì đó, vậy không phải là lo chuyện bao đồng hay sao?
Trước mắt hán chi muốn sống tốt, sống cho ra hồn, để những người xem thường hắn thấy, sai lầm thể nào!