Chương 52: Ta cùng đồng bọn đều sợ ngây người (2)
Bên này vương Hiền đang tự ti khôngxkim lại được, bên kia trong nhị đường, Ngụy tri huyện đang lâm x ào tinh thế khỏ xử, càng không biết làm sao.
Ở trước mặt hắn, Tư Mà cầu và Điêu Chủ Bộ đang tranh chấp đến mức mặt đô tới mang tai. Điêu Chủ Độ cho rằng phải lập tức triệu hồi đám người Trương Hoa, nhân nhượngjj^yên chuyện. Tư Mã Cầu nhưng lại kiên trì nói, như vậy se trúng gian kế của người ta.
"Rõ ràng, chúng ta đang đối chiến lại nhân khẩu trong sách vàng, khôi phục hoạt động thu thuế của triều đinh, nên đã động đến lợi ích của một số người!"
Tư Mã Cầu trầm giọng nổi:
"Bọn họ không cam lòng mất đi miếng thịt mỡ đưa đến miệng, vì vậy vẫn tiêu cực đối với việc trưng thu lương thực. Bị người hộ phòng thúc ép cuống lên, bọn họ liền sử dụng chiêu “Rút củi dưới đáy nồi" này khuyến khích đám sinh đồ đến cáo trạng, đê cho trong huyện đi vào khuôn khổ theo tiêu chuẩn trước kia mà thu thuế!"
"Cho dù đoán đúng thì đẵ sao?"
Điêu Chủ Bộ cười lạnh nói:
"Thư sinh gây sự, rất dê dàng khiên giới trí thức quan tâm, nếu để cho bọn họ bẩm báo phủ Hàng Châu, đến lúc đổ phải làm sao?"
Dừng một chút, lại ý vị sâu xa nhìn Ngụy tri huyện nói:
"Con đường làm qua của Đại nhân chi vừa mới cất bước, nếu trên lưng đeo lên tội danh sưu cao thuế nặng bóc lột dân chúng, chỉ sợ tương lai sẽ phải chịu ảnh hưởng lớn!"
Lời nói này trạc thảng vào tâm khảm Ngụy tri huyện, nếu như làm lớn, thanh danh của hắn khẳng định sẽ chịu ảnh hưởng lớn. Mà Tri phủ đại nhân lấy sự bao dung để nổi danh, tám phần mười là muốn nhân nhượng cho yên chuyện, đến thời điểm Trư Bát Giới tự mình soi gương, bên trong bên ngoài đều không phải là người, con đường tương lai xác định sẽ ảm đạm rồi...
Thể nhung trùng tu sách vàng, thu thuế, là việc mình đà thề là phải làm tổt, nếu như gập phải một chút khó khăn liền bò dờ nửa chừng, chính mình làm sao xúng đáng với hoàng thượng, làm sao xứng đáng với bản thân?
Đến cuối cùng là kiên trì hay là từ bỏ, Ngụy tri huyện thật là khó quyết, không thê làm gi khác hơn là trưng cầu một chút, hỏi ý kiến hai vịtlựthủ.
"Hai vị đừng chi ngậm miệng hồ Hố, nói xem các ngươi thấy thế nà0?"
"Đại nhân."
Địa vị của Tưởng Huyện thừa khá là khó xử, trước khi Ngụy tri huyện tới nhậm chức, sự vụ lớn nhô của huyện nha đều do hắn thay quyền, nhưng sau khi Ngụy tri huyện đến nhận chức, chức trách của hẳn liền biến thành phụ tá tri huyện xử lý toàn bộ sự vụ của huyện, cũng không hề phân công cụ thê. sau khi Ngụy tri huyện quen thuộc sự vụ bổn huyện, Huyện thừa hắn ửơ nên có cũng được mà không cỏ cũng được, trong ngày thường rất ít khi nói chuyện.
Hiện tại Ngụy tri huyện hỏi tới, Tưởng Huyện thừa không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói: ?!
"Kỳ thực cửa âi vẫn là thu thuế, chi cần có thể nhượng bộ phương diện này, sinh đồ bọn họ đương nhiên rời đi."
“Đã giảm đến tám phần những năm cuối triều Hồng VŨ rồi, còn muốn giảm thêm nữa sao?"
Ngụy tri huyện cau mày nói:
“Chức trách của bổn huyện là trên bảo vệ xà tắc, dưới bảo an nhân dân, nếu như dựa theo biện pháp của Tưởng huynh, nhân dân đúng là an thật, nhưng chúng ta ăn lộc của vua, thì phải trung quân chứ?"
"Bảo vệ một vùng bình an vô sự, chẳng lè không phải là trung quân sao?"
Tưởng Huyện thừa thấp giọng nói:
"Nếu cứ mãi theo đuôi thành tích, không để ý đến cái khác, cũng không thể coi là trung quân chứ?"
"Chuyện này..."
Ngụy tri huyện cuối cùng đã hiểu thái độ của Tưởng Huyện thừa, nhưng hắn không thể nào cãi lại, không thể làm gì khác hơn là nhìn Mã Điển Sử nói: "Còn ý của Mã huynh là sao?"
Điển sử tuy rằng được xưng là thủ lình, nhưng đó là đối với tiểu lại mà nói, ở trước mặt ba vị lào gia, Mà tứ gia chi là một chức quan nhỏ nhoi, nào dám đề ra ý kiến gif nghe vậy lập lợ nước đôi nói:
ĐẠI QUAN NHẦN
ức giả: Tam giới đợi sư
"việc thu thuế của Triều đình thể không chú ý, thân sĩ bách tính không thể không trấn án, nếu muốn xử lý tot cả hai bên, thật là không dê. Nhưng thuộc hạ tin tường, lấy anh danh của đại nhân, tất nhiên có thể nghĩ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên..."
Ngụy tri huyện triệt để không còn gì để nói nữa, huyện nha bốn tên Thượng Quan, hai người phản đối một đứa giả ngu, hóa ra không cỏ một ai ủng hộ minh.
Trong ngoài đều khốn đốn, hắn không thế không tạm thời nhượng bộ , đê cho đám người Trương Hoa thu đội về nha môn... Kỳ thực ý tại ngôn ngoại đã rất rõ ràng, Lương trưởng các ngươi muổn thu bao nhiêu thì thu bấy nhiêu, quan phủ mặc kệ.
Lẽ ra đến một bước này, các Tú tài sẽ trở thành anh hùng của toàn bộ huyện, đáng lè nên một vừa hai phải. Ai mà biết đám người Lý Ngụ càng không chịu bô qua, hô khâu hiệu “Diệt cô tận gốc”, kiên quyết yêu cầu truất chức loại ác lại như Trương Hoa, Tuần Tam Tài này.
Càng khiến người ta không ngờ răng chính là, vương Hiền trực ở nha môn nắm cũng trúng đạn, được ghi sau tên Trương Hoa, Tuần Tam Tài. Khi hắn nghe được tin tức này, cùng với hai đứa bạn là suất Huy, Lưu Nhị Hắc đều sợ ngây người...
"Này do ngươi đánh rám ra à?"
Suất Huy vừa ăn cơm nhà nước, liền lại phải đối mặt với nguy cơ thất nghiệp, khó tránh khói tâm tình kích động.
"Hắn là ngươi giết chết Hà Thường, lại nắm trong tay nhi tử Triều Thiên Tiêu, bị bọ Lương trường hận chết."
Ngô vi bình tình phân tích cho hắn nói: "VÌ lẽ đó ngươi cũng không tính vô tội.'
"Trước kia thấy Tư hộ và Tuần huynh tâm tinh kém, ta còn an ủi bọn họ." vương Hiền cười khổ nói:
9°
"Không ngờ rằng hóa ra ta cũng không chạy thoát."
"Thế thì nên làm gì đây?"
suất Huy dè chừng hỏi
"Kỳ thực ta không cần gấp gáp, bọn họ đem tên của ta ghi lên trên cũng vô dụng." vương Hiền nhẹ giọng nói: "Nói thế nào, ta cung hoàn thành việc thu thuế một khu lương thực . Nếu như bởi vi thu thuê đúng nguyên tắc mà bị bãi chức, ngày sau còn có ai chịu bán mạng cho quan phủ?"
Nói xong bất đắc dĩ lắc đầu:
"Nhung Trương tư hộ vẩânần điển lại nếu như bị rớt đài, ngày sau trong huyện Phú Dương này ai còn đem phòng chúng ta để ở trong mát? Cho dù lần này qua'được, lần sau còn có the làm trầm trọng thêm, ta sớm muộn cũng tránh không được."
"Nói rất đúng,"
Lưu Nhị Hắc ngốc nghếch thô kệch, kỳ thực so với Suất Huy càng hiểu rõ hơn: "Không thể chần chờ được, chủng ta phải làm cái gì đi!" "Làm gì?" vương Hiền liếc hắn một cái.
"Xem ai không vừa mất thì đánh một trận, ta cũng chi có chút năng lực ấy thôi."
Lưu Nhị Hắc ngượng ngùng nói:
..... 7' . ....
"vẫn phải để ngươi nghĩ biện pháp." "Cũng không phải không có cách." vương Hiền thở dài nói: "Chi là biện pháp này quá chuốc hận. ta không thể dùng..."
Đang nói chuyện, gian ngoài truyền đến một tiếng hôi thăm, tiếp theo là thanh âm Tư Mà Cầu nói:
"Điển lại của các ngươi có ờ đày không?"
"Có thể sử dụng chiêu này rồi."
vương Hiền khẽ mim cười nồk1'43^ *