Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 106. BÁO ỨNG CỦA ANH ĐẾN RỒI

Chương 106. BÁO ỨNG CỦA ANH ĐẾN RỒI


[[ ]]
“Tối nay tao sẽ chết? Di sản của bố tao mà tao lại không được động vào?”
“Đầu mày bị lừa đá rồi à? Mày giả thần giả quỷ lừa người không biết như mẹ tao còn được, chứ tao không tin!”
“Tao thấy mày định lừa mẹ tao, nuốt riêng chỗ tiền này thì có!”
Liễu Kiến Thụ trừng mắt nhìn tôi, rồi lại gào một câu: “Mẹ! Mẹ đừng có để cho hai đứa chúng nó lừa! Chúng nó nói gì là mẹ tin nấy, tới lúc ra ngân hàng, ai biết tiền có được gửi vào thẻ của mẹ không!”
“Con là con trai của mẹ, giờ nhà chúng ta có tiền rồi, con còn đi đánh bạc làm gì nữa? Đi tìm cái nhà mới, sống sung sướng không được à?”
Mấy câu này của Liễu Kiến Thụ tôi không tin chút nào.
Tần suất lật mặt của gã còn hơn cả lật trang sách.
Từ Lệ Quyên rõ ràng cũng chẳng tin, trong ánh mắt của bà ta toàn là sự thất vọng đối với Liễu Kiến Thụ, lắc đầu nói một câu: “Kiến Thụ, bao nhiêu năm nay mày lừa mẹ còn chưa đủ hay sao? Có lần nào mà không nói là cầm tiền xong không đánh bạc nữa không? Thế nhưng có lần nào mà mày giữ được tiền trên người cho hết đêm không?”
Tiếng nói của Từ Lệ Quyên vẫn chưa dừng lại, bà ta lại nhìn sang tôi, thần sắc rõ ràng có chút bất an: “Người anh em, câu ban nãy cậu nói, là có ý gì thế... Hôm nay có thật là Kiến Thụ sẽ xảy ra chuyện không?”
Tôi có hơi thở phào, chỉ sợ Từ Lệ Quyên tin lời của Liễu Kiến Thụ, như thế thì khó xử lý lắm.
Nếu mà như vậy tôi ngoài việc đi về, còn làm gì được nữa? Dù gì tiền cũng là di sản của lão Liễu, tôi không thể nói không cho Liễu Kiến Thụ tiêu rồi cưỡng chế cầm đi được đúng không? Không có luật nào như thế, tôi cũng không muốn phạm pháp.
Hơi trầm ngâm suy nghĩ một chút, tôi gật gật đầu, nói: “Tam nhọn lục mòn, tất sẽ bần hàn, ánh mắt trống rỗng, ắt là sắp chết! Hiện giờ tướng mặt của Liễu Kiến Thụ đúng là như vậy, hơn nữa ánh mắt cậu ta rời rạc lơ đãng, cũng là triệu chứng tướng mặt của người sắp chết.”
Mặt của Từ Lệ Quyên lập tức trắng bệch ra...
Liễu Kiến Thụ thì đứng đó chửi tôi thần kinh, bịa đặt dọa nạt.
Ngay lập tức, Từ Lệ Quyên trừng mắt nhìn Liễu Kiến Thụ một cái, mắt bà ta bắt đầu đỏ lên rồi, run rẩy nói: “Mày câm mồm!”
Câu nói này của bà ta, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi, từ lúc vào nhà đến giờ, Từ Lệ Quyên đều mang bộ dạng rụt rè yếu đuối, hoàn toàn bị Liễu Kiến Thụ chèn ép, còn giờ thái độ của bà ta hoàn toàn ngược lại!
Giây tiếp theo, Từ Lệ Quyên lại tiếp tục run rẩy nói: “Ngày hôm nay mày không được đi đâu hết! Mẹ với người anh em này đi gửi tiền, mày cũng phải đi cùng! Tới lúc mẹ gửi tiền xong, thẻ đưa mày giữ!”
Mặt tôi lại biến sắc.
Lập tức, trên mặt Liễu Kiến Thụ vụt lên vẻ vui sướng điên cuồng, gã đắc ý liếc tôi một cái, giống như đang diễu võ giương oai.
Tôi nhíu chặt mày, đang định mở mồm.
Thì Từ Lệ Quyên lại nói tiếp: “Nhưng mẹ không cho mày biết mật khẩu, mày bắt buộc phải ở cùng với mẹ, mẹ quyết định sẽ cùng người anh em này về thôn Liễu Hà sống. Người anh em, tướng mặt của Kiến Thụ xấu như thế này, cậu có thể giúp nó được không?” Rồi Từ Lệ Quyên lại chuyển sang bộ dạng cầu khẩn nói với tôi.
Tôi lúc này mới phản ứng lại, thở phào một tiếng.
Sau đó tôi lại lắc lắc đầu, nói: “Tướng mặt là tướng mặt, cháu có thể nhìn ra, nhưng cũng không thay đổi được, số mệnh con người do trời định, sự thay đổi của tướng mặt, biểu thị cho sự việc sắp sửa phát sinh, chỉ có thể cố gắng tránh né những sự việc có khả năng gặp nguy hiểm, nhiều hơn nữa, cháu cũng không giúp gì được.”
Sắc mặt Từ Lệ Quyên càng hoảng loạn hơn.
Thần sắc Liễu Kiến Thụ thì biến hóa khôn lường, chẳng biết đang nghĩ chuyện gì nữa.
Lúc này, ngoài trời đã bắt đầu có dấu hiệu nhập nhoạng tối.
Bên ngoài đột ngột vọng lại tiếng dừng xe, tiếp đó là tiếng bước chân hỗn loạn, và có cả tiếng chửi thề chửi bậy.
Uỳnh!
Liễu Kiến Thụ vốn đang đứng ở cửa, bị người ta đạp một phát vào trong nhà.
Ngoài cửa xuất hiện thêm bảy tám tên đàn ông, mặc áo ba lỗ và áo khoác màu đen, hoặc là mặt nung núc thịt, vai u thịt bắp, hoặc là gầy còm trơ xương, trông như quỷ vậy, trên mặt còn có cả hình xăm.
Tên dẫn đầu trên mặt còn xăm nửa cái đầu báo, thần sắc hung hãn!
Trước ngực hắn đeo một cái dây xích vàng, đầu trọc, ít nhất phải cao mét chín, gần chạm tới khung cửa.
“Liễu Kiến Thụ! Thằng oắt con mày muốn chết phải không? Đã hứa tối hôm nay trả nợ! Mà giờ mày vẫn còn trốn rúc ở nhà? Tưởng bọn tao không dám đến nhà đòi nợ à?”
“Ba hôm trước tao đã nói rõ ràng với mày rồi, hôm nay cả gốc lẫn lãi sáu mươi vạn, bắt buộc phải nộp đủ! Nếu không đêm nay tao tiễn mày ra sông Dương bơi lội! Bố mày sẽ còn buộc cho mày hai cục sắt vào chân, cho mày xuống đáy sông đánh vài ván với thần sông!”
Liễu Kiến Thụ đã bị đạp ngã vào tận chân tường rồi, Từ Lệ Quyên sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, muốn tiến lên trước.
Tôi ra hiệu cho Cố Nhược Lâm.
Cố Nhược Lâm vội vàng ngăn Từ Lệ Quyên lại.
Tôi nheo mắt đang định nói, thì Liễu Kiến Thụ đã vừa cười vừa vội vàng bò dậy, bộ dạng vô cùng nịnh bợ nói: “Báo gia, tôi có tiền! Bố tôi vừa mới chết, gửi một món lớn di sản tới! Để tất trong cái vali kia kìa! Tuyệt đối không chỉ sáu mươi vạn, tôi trả được, còn có thể đi kiếm lại vốn nữa!”
Gã Báo gia mắt sáng lên, ánh mắt nhìn sang cái vali đang cầm trong tay tôi.
Hắn chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, lập tức giơ tay ra định giật lấy luôn.
Tôi lập tức lùi ra sau hai bước.
Mặt Báo gia hơi biến sắc, hắn trợn mắt nhìn Liễu Kiến Thụ một cái: “Liễu Kiến Thụ, mày thế này là ý gì? Họ hàng nhà mày không có mắt à?”
Liễu Kiến Thụ lập tức trợn trừng mắt nhìn tôi, nói: “Nó có phải họ hàng nhà tôi đâu, nó định lừa món di sản này của nhà tôi, cũng may Báo gia mấy anh tới đây, chứ không mẹ tôi cũng bị nó lừa rồi!”
Từ Lệ Quyên lồng ngực liên tục phập phồng thở dốc, tay chỉ Liễu Kiến Thụ không thốt được lời nào.
Lúc này cuối cùng tôi cũng rõ.
Tối hôm nay Liễu Kiến Thụ nợ món tiền lớn như thế!
Bọn người mở sòng bạc cho vay nặng lãi đấy, đứa nào cũng hung ác! Có coi mạng người ra gì đâu?
Gã Báo gia đó nói Liễu Kiến Thụ không trả được nợ thì sẽ buộc hai cục sắt cho gã ra sông bơi, rồi thì đi đánh vài ván với thần sông, thế chẳng phải là lấy mạng của Liễu Kiến Thụ sao?
Như vậy cũng ngầm phù hợp với tướng mặt của Liễu Kiến Thụ rồi!
Cũng vào thời điểm này, gã Báo gia nheo nheo mắt gật gật đầu, bước thẳng tới trước mặt tôi, giơ ngón tay lên chọc chọc vào ngực tôi.
“Nhãi con, đưa tiền cho tao, đấy không phải thứ mày cầm được, nếu không, mày sẽ bị vứt ra ngoài, còn phải vào viện nằm thêm hai tháng nữa.”
Thái độ của tôi cũng chẳng khách khí gì, nói một câu lạnh băng: “Tiền này, anh không cầm đi nổi, việc ác làm nhiều ắt có trời phạt, bố Liễu Kiến Thụ mạng cứng như lửa thiêu, lại còn có sát, tiền này anh dám cầm là chết chắc!”
Gã Báo gia tức đến bật cười: “Thằng chết tiệt, ít có đứa dám uy hiếp Báo gia tao, trên đời này chẳng có tiền gì Báo gia tao không dám lấy!”
“Làm nhiều việc ác?! Đây gọi là có vay có trả, là vương pháp!”
“Tao đéo cần biết tiền của nó là đi bán đi trộm hay là đi lừa đảo!”
Mặt tôi biến sắc, nhìn chằm chằm vào hắn.
“Nếu như tiền này, là tiền cứu mạng người bị bức tử, là tiền bán nhà, là tiền bị ép bán con thì sao?”
“Nhãi con, tai mày có vấn đề à? Tao chẳng phải đã nói rồi à? Tao đéo cần biết! Đã nợ thì bắt buộc phải trả tiền!”
Dứt lời, hắn vung nắm tay đấm về phía mặt tôi!
Tôi vụt lùi lại hai bước, cứ thế dựa sát luôn vào tường.
Trời đã tối hẳn, trong nhà rất tối, tạch một tiếng, là mấy đứa đàn em của Báo gia chen vào trong nhà, bật đèn lên.
Mấy thằng đó cũng đều mang bộ dạng như quỷ đòi nợ vậy, đều nhìn chăm chăm vào cái vali trong tay tôi.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, tiền này bây giờ là của Liễu Kiến Thụ trả nợ bố mày! Chiếm tiền của bố mày không đưa, hôm nay phải cho mày vào viện nằm ba tháng!”
Báo gia vừa chửi xong, tim tôi vụt đập mạnh một phát.
Bởi vì tướng mặt của hắn, đột nhiên lại thay đổi.
Ban nãy lúc gã xông vào trong nhà, sắc mặt hồng hào.
Đồng thời mang trăm phần trăm tướng mặt của kẻ ác, con mắt hắn rất nhỏ, có thể nhìn thấy ba biên trắng, xương mày lồi lên, lông mày rất loạn, cả hai điểm này đều đại biểu cho tính cách bạo ngược.
Mã ban nãy ấn đường của hắn đỏ hồng, rõ ràng là sắp phát tài, ngầm hợp với việc hắn đến tìm Liễu Kiến Thụ đòi nợ, tôi lại đem một món tiền lớn tới, chỗ tiền này bị hắn lấy đi, đó chính là phát tài bất chính!
Thế nhưng lúc này, tướng mặt của hắn lại biến thành một loại khác.
Bên trên màu đỏ ở ấn đường có nổi vết đen, thậm chí chóp mũi, và cả hai bên xương gò má đều đang nổi vết đen.
Đến mức, ẩn hiện chỗ nhân trung của hắn cũng có một vết đen, dường như chui hẳn vào trong miệng vậy.
Đương nhiên, tất cả đều chỉ là một thứ trực giác vụt qua trước mắt.
Giây tiếp theo định thần nhìn lại, thì lại cảm giác chẳng có gì thay đổi cả...
Nhưng nhìn mặt đoán cốt, đều là dựa vào thứ tướng mặt vụt qua trước mắt này!
Câu đầu tiên trong sách, bèn là nhìn mặt đoán cốt phải cần tự tin, vì trực giác có nhưng nhìn kỹ lại không có.
Tướng mặt này của Báo gia, còn nghiêm trọng hơn của Liễu Kiến Thụ.
Tôi nhìn mà ngẩn cả ra, đến tránh cũng không tránh, đã buột mồm nói một câu.
“Báo ứng của anh, sắp đến rồi!”
Báo gia chửi tục một câu, rồi chuẩn bị đánh vào đầu tôi.
Cố Nhược Lâm hoảng hốt hét một câu bảo tôi tránh ra!
Từ Lệ Quyên cũng sợ hãi gào lên bảo tôi tránh.
Liễu Kiến Thụ thì đứng một bên vui mừng kích động hét Báo gia đập chết nó!
Giây tiếp theo, ngoài cửa đột nhiên vọng lại một tiếng thét vô cùng bi thảm phẫn nộ.
“Cái lũ trời đánh chúng mày! Hại chết con gái tao! Tao liều mạng với chúng mày!”
Ngay sau đó, bọn lưu manh kia mặt đều biến sắc vì sợ, vội vã tránh ra!
Một người đàn ông trung niên gương mặt tàn tạ, ánh mắt đầy oán hận tuyệt vọng xông vào trong nhà!
Ông ta lao rất nhanh, rất gấp, ánh mắt càng dữ tợn!
Đấy không phải là tướng mặt của một người thường ngày đều hung ác tàn bạo, mà là sự điên cuồng của người bị dồn đến đường cùng!
Thêm nữa, trong tay ông ta còn cầm một con dao phay sáng choang! Lưỡi dao được mài vô cùng sắc nhọn, ánh lên thứ ánh sáng lạnh buốt!
“Đại ca! Tránh ra!”
Không ai dám đứng ra chặn đường, ai chán sống mà đi đỡ dao phay?
Lúc này Báo gia cũng chỉ vừa mới phản ứng lại.
Tất cả phát sinh quá nhanh.
Từ lúc nghe thấy tiếng thét cho đến lúc người xông vào trong, nhiều nhất cũng chỉ trong vòng mười mấy giây!
Giây tiếp theo, tôi trơ mắt ra nhìn, người đàn ông đó chém một dao vào cổ gã Báo gia!
Máu tươi bắn vọt ra ngoài, phụt một tiếng bắn lên trên tường, hình thành một vết máu lớn!
Mấy người kia đều sợ vãi linh hồn, vô cùng hoảng loạn tranh nhau chạy ra khỏi nhà.
Liễu Kiến Thụ cũng trợn tròn con mắt, máu bắn một ít lên mặt gã, trông vô cùng kinh khủng.
Cố Nhược Lâm cũng bịt mồm hét thất thanh!
Còn Từ Lệ Quyên thì toàn thân run rẩy, mặt trắng bệch, răng liên tục lập cập đánh vào nhau.
Báo gia hoàn toàn không kịp có một chút phản kháng nào, hắn căn bản không có thời gian phản kháng... Động tác cuối cùng là đưa tay ôm lấy cổ, trợn to mắt, hắn há mồm định nói gì đó, nhưng miệng chỉ còn phát ra được tiếng khọc khọc.
Máu rỉ ra từ kẽ bàn tay hắn, hắn uỳnh một cái quỳ ngã ra đất.
Còn sự điên cuồng trong mắt người đàn ông trung niên kia, thì rất nhanh lại chuyển thành sự đau khổ.
Ông ta quỳ sụp xuống đất, lúc này tôi mới phát hiện, trước ngực ông ta còn ôm một khung ảnh trắng đen, trong ảnh là một cô gái có gương mặt khá xinh.
Có điều, đây lại là di ảnh.
Ông ta ôm cái di ảnh, khóc trong đau khổ, rồi lại rút dao ra, chém từng dao một lên mặt của Báo gia.
Vừa chém, còn vừa nức nở run rẩy: “Thằng trời đánh, ép con gái tao đi bán, ép nó nhảy lầu, mày đền mạng! Đền mạng đi!”
Bịch!
Lúc này Liễu Kiến Thụ lại quỳ xuống đất, ánh mắt gã nhìn tôi toàn sự sợ hãi, hơn nữa, gã lại quỳ xuống trước mặt tôi...
Từ Lệ Quyên cũng bịch một cái lao đến quỳ xuống trước mặt tôi, lâọ cập nói: “Thần... Thần... Thần tiên à...”
Cố Nhược Lâm gương mặt đầy hoảng loạn nhìn tôi, bất an nói bằng giọng run run: “Anh... Anh Thập Lục... Làm sao anh biết... Báo ứng của hắn ta sắp đến rồi?”
Tim tôi đập thình thịch một phát, kỳ thực tôi cũng sợ chứ.
Người bị chém chết trước mặt tôi kìa...
Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, khàn giọng nói một câu: “Chúng ta cứ báo cảnh sát đã, được không...”
[Tác giả có lời muốn nói] Tác giả thành khẩn nói rằng: Mỗi ngày lượng chữ tôi viết rất nhiều, trước khi đăng chương mới tôi đều đọc lại hai lần, nhưng đúng là vẫn còn lỗi chính tả. Cảm ơn độc giả đã nhắc nhở tôi, tôi đã sửa lại rồi. Nếu vẫn còn lỗi, cầu lượng thứ và nhắc nhở, tôi sẽ sửa lại.
------
[Giải thích từ dịch giả] Trong chương này có đề cập đến khái niệm “mắt ba biên trắng”, đây là một dạng tướng mắt trong tướng số. Mắt bình thường, khi ở trạng thái nhìn thẳng về phía trước, lòng đen chia làm bốn biên, trong đó biên trên và dưới thường bị mí trên và mí dưới che đi một ít, nên chỉ còn hai bên phải và trái là biên trắng. Còn với dạng mắt ba biên trắng này thì lòng đen hoặc quá cao khiến mí dưới không che được (mắt ba biên trắng dưới) hoặc quá thấp khiến mí trên không che được (mắt ba biên trắng trên).


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất