Chương 116. XÁC BẦU KHÔNG CHÂN
[[ ]]
Trong chớp mắt, thần sắc Hứa Đức Sưởng đầy kinh ngạc, sau đó chỉ còn vẻ mưa nắng thất thường.
Giọng của hắn vừa khàn vừa khó nghe: “Vậy Lưu tiên sinh có thể vớt người lên, cho tôi xem xem thụ thi này rốt cuộc là ai, được không?”
Mặt tôi hơi hơi biến sắc, tim cũng đập thình thịch.
Ý của Lưu Văn Tam đã rất rõ ràng rồi.
Thụ thi không bao giờ vô duyên vô cớ hại người, nếu mà nói, hại chết thụ thi cũng có một phần của Hứa Đức Sưởng. Thì vớt nó lên xong, sợ là Hứa Đức Sưởng cũng chẳng thoát được.
Ngược lại cũng chẳng cần thiết phải vớt thụ thi lên nữa.
Chỉ là phản ứng của Hứa Đức Sưởng, rõ ràng là không liên quan gì đến chuyện này.
Không làm chuyện khuất tất, không sợ quỷ gõ cửa.
Vẻ kinh ngạc của hắn không giống giả vờ, thậm chí đến tận giờ vẫn không biết thụ thi đó là ai!
Lưu Văn Tam trầm ngâm một lát, gật gật đầu nói: “Rồi, vậy thì Hứa tiên sinh, người tôi vớt, âm linh có Thập Lục đỡ, còn về cái thụ thi này, để xem nó lên bờ định làm gì đã, oan có đầu nợ có chủ. Bọn tôi chắc chắn có thể bảo đảm an toàn cho anh, những người khác thì cứ yên lặng quan sát đã.”
Trần mù thì chau mày, châm một điếu thuốc lá cuộn, bước ra đường bờ ruộng bên cạnh hút thuốc.
Chúng tôi đi chuyến này, trên người tôi đem đầy đủ đồ nghề, một cái rương gỗ có thể giải quyết tất cả.
Lưu Văn Tam thì còn đem từ nhà đi một chiếc thuyền nhỏ dài tầm hai ba mét, đặt ở giá hành lý trên nóc xe.
Nói theo lời của Lưu Văn Tam, thuyền của người vớt xác, đại bộ phận đều làm từ gỗ liễu, rất nhiều thuyền còn được quét một lớp bột thuốc đặc thù lên, không chỉ chống thấm, mà còn ngâm âm.
Thuyền gỗ thông thường, không chở nổi xác chết có oan khuất, hoặc xác chết hóa sát, càng không nói đến xác mẫu tử.
Lưu Văn Tam xuống nước, chống một cây sào tre, đẩy thuyền hướng về vùng nước tập trung bầu nước và rau nghể kia.
Nếu chỉ là chuyện vớt xác, tôi chẳng có gì phải lo lắng cho Lưu Văn Tam cả.
Quay đầu nhìn sang Hứa Đức Sưởng, nói: “Hứa tiên sinh, mạo muội hỏi một câu, anh chẳng phải cần điểm mộ sao? Định để âm thai chôn xuống mộ cùng với mẹ?”
“Sau khi đỡ âm linh xong, cũng có một số kiêng kỵ, và còn một số việc cần anh làm, bắt buộc phải phối hợp thật tốt, nếu không, vụ đỡ âm linh này tôi không nhận được.”
Hứa Đức Sưởng ngẩn ra, sau đó nói: “Việc này còn có gì phải chú ý sao?”
Tôi nói chuyện âm thai phải thờ cúng một năm, và việc phải đặt tên ra.
Hứa Đức Sưởng trầm ngâm một lát, nhưng lại hỏi tôi có cách nào mà vẫn thờ cúng âm thai, nhưng không phải đặt ở nhà không?
Bây giờ trong nhà họ Hứa người già tương đối nhiều, hơn nữa trong nhà không thích vợ hắn lắm, sợ sẽ xảy ra vấn đề gì không lành.
Tôi nhíu mày một phát, nói: “Vậy Hứa tiên sinh, anh để tôi suy nghĩ thêm một chút.”
Sau khi đỡ âm linh, phải thờ cúng âm thai trong nhà, sau khi đủ một năm thì mang đi chôn cất.
Đấy là vì âm thai vẫn còn trong bụng mẹ chưa ra đời, chưa phải là người.
Có điều nó cũng đã rời khỏi âm giới, sau khi đầu thai xong là không còn nằm trong phạm vi quản lý của âm sai Diêm La nữa, thậm chí cũng không có tên trên sổ sinh tử.
Đây mới chính là nguyên nhân căn bản khiến nó trở thành hài linh.
Đối với nỗi oán trong lòng khi bị hại chết ở dương thế lúc chưa ra đời.
Và nỗi hận sau khi nó ra đời, cần đi đầu thai lần nữa, nhưng âm giới lại không quản việc của nó.
Kỳ thực trước đây nhận thức của bà nội tôi đối với Âm sinh cửu thuật cũng không được thông suốt triệt để, bà nội đúng là dạy tôi rất nhiều kiến thức cơ bản, nhưng những kiến thức này đều tương đối cố định.
Khi bị quy tắc cố định, sẽ rất khó xử lý linh hoạt, một khi có vấn đề, là sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Sau khi tôi thuộc làu hiểu hết Âm sinh cửu thuật, thì đã biết, việc thờ cúng là không thể thiếu, nhưng cũng không bắt buộc phải đủ một năm.
Cũng không nhất thiết phải dùng tượng gốm xương mèo!
Hồ hoàng bạch liễu khôi hắc, ngũ gia tiên và huyền miêu chế thành pháp khí của sáu thuật đỡ âm linh, bà nội chỉ dùng đến ba thuật trong số đó, găng tay tiên xám do khôi thuật chế thành, tượng gốm xương mèo và áo khoác da mèo do hắc thuật chế thành.
Thêm việc sử dụng cái kéo mệnh thuật đã ngâm qua máu rồng nhỏ, thậm chí bà nội còn không dùng đến cân số mệnh, chỉ cần dùng tay là đo được trọng lượng của âm thai.
Trước đây tôi cho rằng do bà nội đỡ âm linh quá nhiều, thành thục đến mức không cần dùng cân số mệnh.
Sau này tôi mới biết, đó là vì bà nội lớn tuổi rồi, dương thọ không đủ, mạng quá mỏng, không dám dùng cân số mệnh nữa, nên chỉ còn cách dùng tay ước chừng trọng lượng.
Kiểu đỡ âm linh này thực chất không hoàn thiện.
Đó cũng là một trong số lý do khiến âm thai bắt buộc phải được thờ cúng đủ một năm!
Nếu hoàn toàn làm theo phương thức trong Âm sinh cửu thuật để đỡ âm linh, nhìn như quy tắc chết đã bị cố định, nhưng lại có thể được thay đổi linh hoạt.
Trong số bốn thuật hồ hoàng bạch liễu mà bà nội không dùng đến, quan trọng nhất trong số đó, là hoàng thuật!
Sau khi đỡ âm linh cân mệnh xong, đem sinh thần bát tự ghi lên trên áo hoàng bì dùng hoàng thuật tạo thành, để âm thai mặc áo khoác hoàng bì lên người, rồi dùng bò già tiễn âm!
Như thế này, âm thai không cần dùng đến giả thân bằng tượng gốm xương mèo, mà khoác áo khoác hoàng bì dùng da chồn chế thành.
Chồn sau khi thành tinh, muốn hóa hình người, sau khi cho âm thai khoác da nó lên xong, mệnh cả hai sẽ hòa với nhau, bò già tiễn âm thì thay thế cho tác dụng của âm sai câu hồn, trực tiếp tiễn âm thai đi đầu thai!
Vấn đề duy nhất trong đó, là kiếp sau khi âm thai ra đời, có khả năng tính cách sẽ trở nên tương đối giảo hoạt, hoặc cũng có thể sẽ có thêm một anh chị em song sinh.
Tôi có hơi căng thẳng, bởi vì đối với tôi mà nói, đây cũng là lần đầu tiên sử dụng hoàng thuật tiễn âm.
Người không có chuyện nhất thành bất biến, học nhiều cũng phải đem ra dùng mới thuần thục được.
Nghĩ đến đây, tôi ngẩng đầu lên nói với Hứa Đức Sưởng: “Vậy thì Hứa tiên sinh, tôi cần anh phải chuẩn bị trước một số đồ, tối nay cần phải dùng đến, nếu thành công được, thì không cần phải thờ cúng âm thai một năm, nếu không thành công, Hứa tiên sinh anh vẫn phải nghĩ cách nói chuyện với người nhà anh. Nói chung tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Hứa Đức Sưởng vội vàng gật đầu, hắn trịnh trọng nói: “La âm bà cứ nói! Tôi nhất định sẽ dốc sức làm tốt!”
“Đi tìm một con bò già trên mười tám năm tuổi, tốt nhất là đang sắp bị nhà nông giết thịt, đã bị bịt mắt lại.”
“Lúc đưa nó về, không được tháo mảnh vải bịt mắt của nó ra, cái này có lẽ không dễ tìm, nhưng điều kiện không được nới lỏng, tuyệt đối không được làm ăn gian dối, nếu không, sẽ to chuyện đấy.”
Tôi hít sâu một hơi, ánh mắt cũng trở nên dữ dằn hơn nhiều.
Thần sắc Hứa Đức Sưởng cũng trở nên trịnh trọng, hắn gật mạnh đầu, nói: “Yên tâm đi La âm bà, dựa vào tài lực của nhà họ Hứa chúng tôi, cho dù có khó, cũng chưa chắc đã không làm được, cùng lắm thì cho người đi từng nhà từng hộ hỏi.”
Tôi gật gật đầu, tiếp tục nói: “Chuẩn bị thêm một bộ khóa trường mệnh dùng cho trẻ con, khắc tên mà anh đặt cho âm thai lên trên khóa cất chờ dùng.”
“Ngoài ra, còn cần đồ cúng tam sinh, cùng với nến hương và tiền âm phủ, sau khi đỡ âm linh xong phải về nhà anh ở, những thứ này cũng phải để ở đó, nếu như không có gì thay đổi, thì không cần phải thờ cúng một năm nữa.”
Hứa Đức Sưởng lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện dặn dò sắp xếp người đi làm.
Trần mù ngẩng đầu lên, lão nhìn tôi, đầu mày nhíu chặt lại, cái bộ dạng đó giống như lần đầu tiên quen biết tôi vậy.
Tim tôi đập hơi nhanh chút, cái cảm giác căng thẳng hồi hộp kia cũng chẳng giảm đi chút nào.
Chỉ là chuẩn bị đồ nghề, vẫn còn chưa lên tay, tôi cũng sợ sẽ có vấn đề, vậy nên bắt buộc phải cẩn thận từng ly từng tý.
Ánh mắt nhìn ra mặt sông, lúc này trời đã tối hẳn từ lâu.
Lưu Văn Tam đã bắt đầu vớt xác rồi.
Lão vớt chết đổ lên trước.
Chết đổ không có vấn đề gì, cứ thế lôi lên luôn.
Vấn đề của nó, đều ở việc kêu oan.
Chết đổ chỉ hận không có người nhanh chóng vớt nó lên, như thế mới có người giúp nó đi báo thù!
Chỉ là, chết đổ cứ ôm khư khư lấy cổ của vợ Hứa Đức Sưởng!
Lưu Văn Tam quát lên một tiếng, dùng sức túm lấy bả vai của vợ Hứa Đức Sưởng!
Giây tiếp theo, cô ta cũng bị lôi lên khỏi mặt nước!
Ào ào một tiếng, dưới ánh trăng, cái bụng to đùng tròn vo của xác nữ, trông vô cùng đáng sợ.
Cô ta cũng hai mắt trợn tròn, sắc mặt vô cùng khủng khiếp.
Giây phút rời khỏi nước, tôi liền nhìn thấy, cô ta hóa ra chỉ có nửa thân trên...
Lúc đó mặt tôi đã lập tức biến sắc.
Nhìn chằm chằm vào vị trí mà chân cô ta mất hết đến tận gốc đùi, tôi kinh ngạc quay đầu lại nhìn Hứa Đức Sưởng, nói: “Vợ anh, tàn tật?”
[Tác giả có lời muốn nói] Chuyện kỳ dị, bắt đầu rồi!