Chương 125. XÁC NỮ ĂN ĐỒ CÚNG
[[ ]]
Lộp cộp lộp cộp, có tiếng động vang lên bên tai tôi.
Con bò già không cần tôi nhắc, đã cõng âm thai, bước từng bước nhỏ, chạy chậm về phía trước!
Âm thai trên lưng nó lắc la lắc lư, cái khóa trường mệnh đeo trên cổ nó, chuông va vào nhau, phát ra tiếng leng keng nho nhỏ!
Sương mù ngày càng trở nên dày đặc!
Bóng dáng của con bò già không ngờ lại dần biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Tim tôi đập rất nhanh, bình bịch như muốn nhảy lên trên cổ!
Đây cũng là lần đầu tiên tôi sử dụng hoàng thuật tiễn âm, vậy mà không ngờ, lại thành công mà không gặp phải trở ngại nào!
Đúng vào lúc này, tôi nghe thấy ầm một tiếng vang lên!
Nghiêng đầu nhìn một cái, xác chết của Hoàng San San ở dưới chiếc bàn gỗ, hóa ra đã ngã ngửa ra.
Giống như đã tiễn âm đi rồi, cô ta cũng chẳng còn cần phải nhìn nữa.
Điều khiến tôi không rét mà run là, trong mắt cô ta quả nhiên có hai hàng huyết lệ.
Tôi nhìn mà vẫn không hiểu, rốt cục là cô ta không muốn âm thai đi, ở lại cùng cô ta hóa sát hại người, hay là đối với sự rời đi của nó có sự tiếc nuối không nỡ nữa...
Leng keng leng keng, tiếng chuông trên khóa trường mệnh đang đi ra xa dần.
Tôi đã chẳng còn nhìn thấy con bò già từ lâu.
Lúc này, sương mù đã dày đặc lên đến cực điểm, từ sau khi con bò già chạy đi xong, hai hàng nến đỏ bên đường cũng lần lượt tắt lửa.
Âm thai lên đường, tác dụng của nến đỏ này là để chỉ đường, nên đương nhiên sẽ bị tắt lửa.
Sau khi tiếng chuông của khóa trường mệnh hoàn toàn biến mất, sương mù cũng bắt đầu tan dần, không còn dày đặc như thế nữa.
Bàn cúng hai bên đường lộn xộn, nến đỏ đều cháy được một nửa thì tắt.
Nến hương trên chiếc bàn gỗ đen vẫn đang cháy, đồ cúng tam sinh cho người ta cảm giác, giống như bị mất nước vậy.
Phía bên kia, trên bãi đất trống, bảo vệ đều vây quanh người nhà họ Hứa.
Gần như tất cả mọi người đều lộ vẻ hoảng sợ.
Có điều tất cả mọi người, cũng gần như đều trơ mắt lên thò cổ ra nhòm về phía trước.
Bước đi của Hứa Đức Sưởng có đôi chút loạng choạng, bước lên trước hai bước, hắn ngẩn ngơ giơ tay lên chỉ về phía trước.
“La âm bà, con trai tôi... sao không thấy đâu nữa?”
Sương mù không còn dày đặc nữa, mấy chục mét phía ngoài, có thể nhìn thấy bò già đứng ở cuối con đường dùng bàn cúng và nến đỏ xếp thành.
Nó cúi đầu, dường như đang gặm cỏ dại ở bên đường. Âm thai vốn cưỡi trên cổ nó, lúc này đã biến mất không còn dấu vết!
Tôi hít sâu một hơi, bình phục lại sự căng thẳng trong lòng, trầm giọng trả lời Hứa Đức Sưởng: “Đi hết con đường thông âm lộ, Hứa Vĩnh Xương giờ này chắc đã lên cầu Nại Hà, chuẩn bị đi đầu thai.”
“Kiếp trước nó đầu thai vào nhà anh, bản thân đã hóa bỏ hết nợ nghiệp, kiếp này không cần đến trước mặt Diêm La nghe phán xét, có thể trực tiếp qua cầu Nại Hà, làm người lần nữa, nó sẽ được như mong muốn của anh, không những đầu thai vào một gia đình tốt hơn, mà kiếp sau cũng sẽ thọ lâu phúc nhiều.”
Hứa Đức Sưởng ngẩn ngơ một lúc thật lâu, sau đó hắn quỳ xuống đất, dập đầu lạy tôi để cảm ơn.
Tôi vội đi lại chỗ cái bàn vuông lớn màu đen đỡ Hứa Đức Sưởng dậy.
Cũng vào lúc này, người nhà họ Hứa ở mảnh đất trống bên kia, cũng lần lượt kéo nhau đi về phía này.
Bọn họ rì rầm linh tinh không biết đang nói chuyện gì, tôi cũng nghe không hiểu, chung quy lại là có rất nhiều người cứ nhìn tôi bằng bộ mặt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Hứa Đức Sưởng nói lời xin lỗi với tôi trước, rồi cho bảo vệ và người làm đưa hết người nhà họ Hứa vào lại trong khu nhà, hắn cũng bước nhanh vào bên trong.
Bà cụ già ngồi bên cạnh đứng dậy, bà ta hơi có chút bất an, rụt rè hỏi tôi: “Tiểu tiên sinh, tui có thể đưa Đại Hoàng về được chưa?”
Tôi cười cười, gật đầu nói: “Đương nhiên là được rồi, cụ ạ, lão Hoàng là bò già đã thông qua âm lộ rồi, nó có lẽ còn sống được thêm vài năm nữa, cụ phải nhớ kỹ không được để cho người ta giết thịt nó. Nếu không, người nhà đó sẽ gặp báo ứng đấy!”
“Đợi đến sau khi nó hết tuổi thọ, nếu cụ không tiện an táng cho nó, thì đưa nó đến nhà họ Hứa, cháu sẽ dặn Hứa tiên sinh, lập phần mộ cho nó.”
Bà cụ già gật đầu lia lịa, trong mắt bà ta không che dấu nổi sự kích động, và còn cả nước mắt rưng rưng.
Bà cụ lại liên tục cảm ơn tôi mấy tiếng, rồi mới loạng choạng chạy về phía trước.
Tôi gọi quản gia Vương Thực một tiếng, lúc này đang đứng chờ ở bên cạnh, bảo lão đi chuẩn bị một chiếc xe, đưa bà cụ và con bò già về thôn bọn họ ở.
Hứa Đức Sưởng và người làm đều đi vào trong khu nhà, còn Vương Thực thì không, mà ở lại bên cạnh để cho tôi sai khiến.
Vương Thực lập tức đi sắp xếp.
Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc, bập bập rít một hơi, bước đến cạnh tôi, vỗ vỗ vai tôi: “Thập Lục, chưa đến một tháng, mà những thứ mày biết này, đã lại khiến chú Văn Tam cảm thấy thâm sâu khó lường rồi.”
Tôi gãi gãi đầu, nói Lưu Văn Tam đừng có khen tôi thế, tôi cũng là lần đầu tiên tiễn âm, cũng đang đánh trống ngực đây, bây giờ không xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì coi như đều rất đáng mừng.
Còn về Trần mù, thì cứ ngẩn ngơ nhìn tôi một lúc lâu.
Ánh mắt đó giống như đang nhìn một người khác vậy.
Tim tôi đập hơi nhanh, đột nhiên nhớ ra, Trần mù có biết ông nội tôi, sợ là cũng có mối quan hệ với ông nội.
Âm hồ trạch của lão lại là do Trương Cửu Quái chỉ bảo xây nên.
Vậy thì lão biết được bao nhiêu chuyện về ông nội tôi?
“Chú Trần, chú có biết nhiều về ông nội cháu không?” Nghĩ đến đây, tôi liền hỏi thẳng.
Chung quy Hứa Đức Sưởng vẫn còn chưa ra, tiễn âm xong rồi, đêm nay cũng chẳng còn chuyện gì phiền phức nữa.
Đối với ông nội, trong lòng tôi có quá nhiều điều nghi hoặc!
Ông nội rốt cục là một nhân vật như thế nào, mà có trong tay cuốn sách như Trạch kinh, ông nội lại liên quan bao nhiêu đến cái bố cục phong thủy trâu sắt kéo núi kia của núi Nội Dương?
Vốn cứ tưởng chỉ có bà nội mới có thể biết chuyện, nhưng nếu Trần mù cũng biết, thì tôi cũng không nén nổi sự nghi hoặc của mình nữa.
Trần mù im lặng một lát, rồi mới nói: “La Trung Lương, là một người rất tuân thủ quy tắc.”
“Cả đời ông ấy chỉ làm duy nhất một chuyện không theo quy tắc, chú rất kính phục ông ấy.”
Trong lòng tôi lại hơi do dự một chút.
Chuyện không theo quy tắc của ông nội tôi mà Trần mù nhắc đến, là việc ông nội vì để tôi ra đời, mà đi làm móng đường sao?
Đây vốn dĩ là số mệnh đã được định sẵn khi tôi ra đời, ông nội tôi cưỡng chế thay đổi, cho nên bỏ mạng vào đó?
Còn Trần mù cũng vì để đưa con gái về nhà, mà bất chấp mạng sống để xuống sông Dương?! Hai người có điểm tương đồng, nên lão mới kính phục?
Thế nhưng vào đúng lúc này, Trần mù lại không tiếp tục nói về ông nội tôi nữa.
Mà ngược lại chỉ vào cái xác nữ ở dưới gầm bàn nói: “Máu ở đồ cúng tam sinh chảy ra rớt xuống đầu cái xác nữ, đều chảy vào trong mắt và miệng nó rồi. Lưu Văn Tam mày tốt nhất xử lý một chút đi, không được cho nó ăn thêm đồ cúng, rồi lại gây loạn gì nữa.”
Nói rồi Trần mù mới nhìn sang tôi, tiếp tục nói: “Nhà họ Hứa này tương đối phức tạp, Thập Lục tốt nhất là ngày mai mày điểm mộ xong, chúng ta rời khỏi đây.”
“Chú không biết nhiều về ông nội mày, chỉ biết duy nhất một điều, ông ấy là cao nhân, kính phục ông ấy biết phép tắc. Làm cái nghề này của chúng ta, rất quan trọng việc giữ phép tắc, không được làm việc bao đồng.”
“Như vậy mới có thể sống lâu thêm vài năm.”
Nói xong câu này, Trần mù mới ngậm mồm lại, chẳng nói thêm gì nữa.
Lưu Văn Tam nhíu mày, đi ra lôi xác chết của Hoàng San San từ dưới gầm cái bàn gỗ đen lớn ra.
Quả nhiên tôi nhìn thấy đỉnh đầu cô ta đều bị máu thấm đẫm.
Đồ tế tam sinh dùng đều là đại tam sinh, có điều chỉ dùng đầu sủ để cúng!
Hoàng San San rời khỏi gầm bàn, quả nhiên tôi nhìn thấy máu đang cứ tí tách tí tách rớt xuống.
Chỉ là tôi hơi có chút mất tự nhiên.
Đồ cúng tam sinh này để cả ngày chẳng thấy chảy máu, hơn nữa sau khi giết thịt xong máu đã chảy hết từ lâu rồi, bây giờ lại có máu chảy ra, là ý gì?