Chương 127. KHÔNG BIẾT LÒNG NGƯỜI TỐT
[[ ]]
Ngay sau đó, Trần mù lại đột ngột nói một câu: “Giết người đền mạng, nếu bây giờ mày đồng tình với kẻ sắp bị chết đổ đòi mạng đó, vậy ai sẽ đồng tình với mạng sống của chết đổ? Thù của nó không được báo, bao nhiêu năm sau này nó vẫn cứ là chết đổ, cũng chẳng có cơ hội đi đầu thai.”
“Oan có đầu nợ có chủ, đây đều là trời định rồi.”
Những lời này của Trần mù cũng khiến tôi giật mình.
Đúng vậy, giây phút đó, tôi chỉ nghĩ đến việc Lý Vĩnh Huy sẽ hại người.
Mà lại bỏ qua chuyện, kẻ sắp bị “đòi mạng” đó, cũng từng hại mạng sống của Lý Vĩnh Huy!
Kẻ đó, chẳng phải cũng là một trong số hung thủ sao?!
Cũng vào lúc này, phía cổng khu nhà, giọng của Lưu Văn Tam vô cùng khó nghe, gọi một câu: “Trần mù, ông chỉ là không muốn bị dính vào rắc rối, nhưng chuyện này cũng không thể nhìn nhận như thế được.”
“Đặt trên phương diện phép tắc mà ông cần giữ, đem đứa mà Lý Vĩnh Huy định đòi mạng, giao cho dương sai xử lý, cũng có thể giúp chết đổ báo thù.”
“Nhỡ lúc chết đổ đòi mạng mà dây dưa khiến người khác chết, thì chúng ta đều xui xẻo cùng.”
Lời của Lưu Văn Tam, khiến đồng tử tôi co mạnh.
Chết đổ đòi mạng, còn có thể hại chết người khác nữa?
Hứa Đức Sưởng sợ chết khiếp.
Hắn hoảng loạn nhìn tôi, rồi lại nhìn Lưu Văn Tam và Trần mù.
Rõ là như kiến bò chảo lửa, chẳng biết làm sao cho phải.
Lúc này, Lưu Văn Tam mới nói một câu: “Hứa tiên sinh, chuyện của Lý Vĩnh Huy tôi sẽ xử lý.”
“Lưu Văn Tam tôi vớt hắn lên, thì chắc chắn sẽ không có chuyện không quản.”
“Thế này đi, Hứa tiên sinh anh lại gọi tất cả người nhà họ Hứa lại lần nữa, tất cả đều phải tới gian nhà chính, ngoài ra, chia bọn họ làm hai nhóm, những ai ở suốt tại nhà thành một nhóm, những ai tối qua không ở đây, ban ngày hôm nay mới về lại thành một nhóm.”
“Tối hôm qua Lý Vĩnh Huy không gây sự gì, đại biểu cho việc trong nhà họ Hứa không có người liên quan. Hôm nay, ban ngày chắc chắn có người có vấn đề về khu nhà! Sợ là kẻ mà Lý Vĩnh Huy muốn tìm, ở trong số đó!”
Hứa Đức Sưởng có vẻ sốc.
Hắn gật đầu lia lịa, nói sẽ lập tức đi làm!
Trần mù không nói gì thêm, chỉ bảo tôi đi theo cạnh lão.
Rất rõ ràng, Trần mù không muốn tôi dính dáng vào chuyện này.
Kỳ thực đối với tôi mà nói, tôi có muốn tham gia cũng không tham gia được vào chuyện này, bởi vì tôi hoàn toàn không biết phải đối phó với chết đổ như thế nào.
Biện pháp này của Lưu Văn Tam rất đơn giản.
Tập trung tất cả mọi người lại, thì có thể bảo vệ tốt mọi người.
Rồi tách người có vấn đề ra, đại khái biết được phạm vi đòi mạng của Lý Vĩnh Huy, thì có thể giải quyết vấn đề một cách riêng biệt.
Trong lúc suy nghĩ, chúng tôi đã vào trong đại viện nhà họ Hứa.
Tất cả đèn đều được bật sáng, cả khu đại viện đều sáng trưng như ban ngày.
Lưu Văn Tam cũng đem xác của Hoàng San San vào trong này, đặt trên nền đất bên cạnh lão.
Lần lượt, những người trong gia tộc nhà họ Hứa lại được bảo vệ đưa tới.
Rõ ràng, rất nhiều người sắc mặt chẳng dễ nhìn cho lắm, giận mà không dám nói.
Đương nhiên, cũng có vài người mặt dài hẳn ra.
Trong đó bao gồm cả một đôi vợ chồng già có lẽ là bố mẹ của Hứa Đức Sưởng!
Bởi vì bảo vệ đều gọi ông già đó là lão thái gia, gọi bà già đó là lão thái phu nhân.
Sắc mặt Hứa lão thái vẫn cứ tối sầm.
Ánh mắt của lão ta quét qua lại trên người tôi, cuối cùng chuyển sang người Hứa Đức Sưởng.
Giọng rất khó nghe, nói: “Đức Sưởng, lại xảy ra chuyện quái quỷ gì nữa? Bố với mẹ mày ban nãy đã lên giường nằm rồi, mấy người khác trong nhà cũng chưa ngủ được bao lâu. Hôm nay đã bị mày vày vò nguyên cả ngày rồi. Giờ lại tập trung ở đây? Còn định giày vò nguyên cả đêm nữa à?”
“Lúc trước bố đã nói rồi, đừng có quản con đàn bà chết này! Nó đã chết chìm tận mấy tháng rồi, cũng chẳng thấy có loạn gì, nhà họ Hứa chúng ta vẫn cứ khỏe re đấy thôi.”
“Lúc nó còn sống đã khiến cả nhà loạn cào cào lên, bây giờ chết rồi, mà vẫn còn không dứt.”
Hứa lão gia lại chán ghét nhìn xác chết của Hoàng San San một cái, cuối cùng cũng chửi đôi câu.
Mặt Hứa Đức Sưởng có hơi biến sắc.
Lưu Văn Tam nhíu chặt lông mày, rồi lão mới nói: “Ông là Hứa lão thái gia đúng không? Tôn trọng người đã mất, ông tốt nhất đừng có ăn nói như vậy.”
Sắc mặt của Hứa lão gia càng tối sầm lại hơn, sẵng giọng nói: “Cái gì mà tôn trọng người đã mất? Đây là nhà họ Hứa, bất kể Hoàng San San nó còn sống cũng được, chết rồi cũng xong, lão già này vẫn còn thở được, thì chẳng có lý gì phải tôn trọng cả!”
Ngay tiếp đó, Hứa lão gia lại nói một câu nữa: “Đức Sưởng, mày lằng nhằng đến mức này cũng đủ rồi, mọi người cũng chẳng chịu nổi kiểu làm ăn này của mày nữa, bố thấy, mọi người đều cần phải về đi ngủ!”
Mặt Hứa Đức Sưởng lộ vẻ khó xử, sau đó khẽ nói nhỏ vào tai Hứa lão gia mấy câu.
Lập tức, mặt Hứa lão gia cũng biến sắc ngay, rõ ràng là cũng bị dọa cho sợ rồi.
Tôi nhẹ cả người, cái lão Hứa lão gia này trông bộ dạng rõ ràng là không dễ giao tiếp.
Có điều nhà họ Hứa đều tin những thứ này, chỉ cần Hứa Đức Sưởng nói đây là chuyện tên chết đổ Lý Vĩnh Huy muốn đòi mạng, chắc là sẽ không có phiền phức gì lớn nữa.
Thế nhưng giây tiếp theo, Hứa lão gia lại giơ tay lên.
Chỉ thẳng vào mặt Lưu Văn Tam, Hứa lão gia nheo mắt lại, lập tức chửi ầm lên: “Mày đưa nó tận một trăm vạn, mà đến tý chuyện thế này nó cũng không giải quyết nổi?”
“Còn nói nhà họ Hứa chúng ta có người hại mạng Lý Vĩnh Huy? Lại còn là người ban ngày về nhà là người hại chết nó?”
“Đúng là như cứt!” Nói rồi, Hứa lão gia phất mạnh ống tay áo một cái.
Trong lòng tôi lập tức căng lên.
Liền nghĩ ngay tới, người mà ban ngày về đây, sợ là không nhiều...
Hơn nữa người này chắc chắn rất quan trọng đối với nhà họ Hứa, chứ không Hứa lão gia cũng chẳng đến mức nổi khùng luôn như vậy.
Lưu Văn Tam đang định nói.
Thì Hứa lão gia lại phì một cái, nhổ một bãi đờm đặc lên người xác chết của Hoàng San San.
Lão lại tiếp tục chửi: “Bảo cái thằng gì vớt xác kia, đem cái xác chết đi giải quyết ngay bây giờ!”
“Còn cái thằng mù với thằng đỡ âm linh lảm nhảm này nữa! Lôi hết ra ngoài!”
“Là nhà họ Hứa chúng ta trả tiền, bảo chúng nó làm việc! Chứ không phải bảo chúng nó đến đây chỉ huy! Còn nói người nhà họ Hứa chúng ta giết người! Đúng là ăn nói liên thiên!”
“Nếu nó làm không xong, thì một xu cũng không trả cho nó! Bảo nó cút xa được chừng nào thì cút!”
Hứa lão thái gia chửi kích động quá, cánh tay đều vung vẩy cả lên.
Lúc đó Hứa Đức Sưởng đã hoảng cả hồn.
Mắt của Lưu Văn Tam đã nheo cả lại.
Trong lòng tôi cũng vô cùng khó chịu, thậm chí là thấy ông già này đúng là già lẩm cẩm rồi.
Coi bọn tôi như người hầu, sai phái này nọ, còn chửi bới ầm ĩ?
Còn về Trần mù, thì chẳng nói gì.
Tôi đột nhiên cảm thấy trong sân có hơi lạnh chút.
Vô thức cúi đầu xuống nhìn một cái, lúc này tôi mới phát hiện, cái đinh gỗ đào trên ngực Hoàng San San, làm sao lại từ từ trồi lên rồi...
Giống như bị ép trồi ra ngoài vậy!
Cùng lúc này, những người nhà họ Hứa khác ở phía sau cũng không ngừng phẫn nộ nhìn chúng tôi.
“Tôi thấy lão gia nói không có gì sai, đây là nhà họ Hứa chúng ta bảo bọn họ đến làm việc, trả cũng là tiền thật bạc thật.”
“Làm sao lại để cho chúng nó liên tục giày vò người trong nhà chúng ta? Hơn nữa người nhà họ Hứa chúng ta, lại hại người sao?”
“Anh cả, em thấy anh bị chúng nó bịp rồi! Có thể là chúng nó có chút bản lĩnh thật, cái đứa đỡ âm linh em thấy còn có tí tài cán, hai tên còn lại thì có tác dụng gì?”
“Ban nãy xác chết của Lý Vĩnh Huy còn ở ngoài cổng kìa, bảo không thấy là không thấy đâu nữa, nó mà định đòi mạng thật, thì còn đợi được đến bây giờ à? Ban nãy chẳng phải đã có cơ hội đi bóp cổ chết người rồi sao?”
“Em thấy, là lúc mà chúng ta đều đi vào trong nhà, chúng nó đem xác chết giấu đi rồi! Định tống tiền nhà họ Hứa chúng ta! Đúng là lòng tham không đáy!”
Những người này ban đầu vẫn chỉ là nói một hai câu, nhiều nhất là càm ràm than phiền.
Nhưng nói về sau, đã bắt đầu chửi thẳng luôn.
Lưu Văn Tam cũng cười lên, có điều là giận đến bật cười, giọng điệu rất khó nghe, nói một câu: “Tiền? Lưu Văn Tam tao kiếm tiền chẳng có gì phải xấu hổ cả, vớt xác đều có bảng giá rõ ràng.”
“Đúng là để cho lão mù nói trúng rồi, tao bao đồng chuyện của chúng mày làm gì? Thằng chết đổ này định lấy mạng của ai, cho nó tự đi lấy!”
“Tiền công của việc đã làm, chúng mày không muốn trả, tao cũng chẳng thèm vác mặt đến đòi, có điều nhân quả có báo ứng, đấy đều có số cả rồi!”
“Thập Lục, chúng ta đi!”
Tính cách Lưu Văn Tam rất thẳng thừng.
Đại khái lâu như vậy, tôi cũng đã hiểu được tính nết lão.
Nếu như người nhờ vả không đến nỗi tồi, kể cả là việc nguy hiểm, Lưu Văn Tam cũng có thể đi mạo hiểm.
Giống như vợ của xưởng trưởng Châu, đã vớt hai lần không lên được, Lưu Văn Tam còn lấy cổ ngọc để xuống sông, suýt nữa thì thử vớt xác lần thứ ba!
Lúc nãy lão vốn cũng đã định tiếp tục quản chuyện của Lý Vĩnh Huy.
Nhưng đều bị người nhà họ Hứa chỉ mặt mà chửi.
Còn nói bọn tôi cố tình giấu xác chết của Lý Vĩnh Huy lại, định tống tiền?
Thế thì Lưu Văn Tam mà còn tiếp tục quản, chẳng phải là thành vác mặt đi dính vào đít người ta sao, nói không chừng còn được cái bạt tai.
Trần mù thì rất thẳng, quay người đi ra ngoài luôn.
Lưu Văn Tam cũng kéo tôi đi ra phía ngoài.
Trong lòng tôi cũng rất khó chịu, nên cũng chẳng ở lại thêm.
Trước lúc rời đi, cúi đầu nhìn xác chết của Hoàng San San một cái, chẳng biết tại sao, tôi cứ có cảm giác, cô ta hình như đang cười vậy?
Cái khuôn mặt người chết đó, kinh khủng rợn người không tả được.
Lúc chúng tôi đi ra ngoài cổng, Hứa Đức Sưởng vẫn định chạy theo kéo chúng tôi lại.
Kết quả bị Hứa lão gia cho người giữ lại, nói gì cũng không để cho hắn đi.
Rất nhanh, chúng tôi đã ra khỏi cổng nhà họ Hứa.
Tôi do dự một chút, đem việc biến đổi của xác Hoàng San San ra nói với Lưu Văn Tam.
Hỏi có cần đứng đây chờ chút nữa đợi Hứa Đức Sưởng ra không?
Chứ không, tôi cảm giác nhà họ Hứa sắp có chuyện cực kỳ xui xẻo.
Lưu Văn Tam lắc lắc đầu, cũng nhổ một bãi nước bọt lên bậu cổng, nói lão có chết cũng không làm vụ này nữa, trừ phi bảo lão Hứa lão thái gia đó quỳ xuống xin lỗi lão!
Cũng vào lúc này, tôi bất chợt cảm thấy, sau lưng có một ánh nhìn lạnh băng, giống như có một người đang ở sau lưng nhìn tôi vậy.
Quay đầu lại nhìn một cái, bên trong khu đại viện có mấy chục mống người, tôi cũng chẳng biết là ai.
Hứa Đức Sưởng đã không thấy đâu nữa, chẳng biết bị lôi đi đâu rồi.
Có mấy người bảo vệ vội vã chạy ra.
Trên mặt bọn họ đầy vẻ xin lỗi chúng tôi, có điều, lại đóng luôn cổng lại!
Cổng nhà họ Hứa đóng chặt, để lại cho chúng tôi, chỉ là một cục tức cháy bùng trong bụng.