Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 131. GIẾT NGƯỜI ĐỀN MẠNG TRỜI ĐÃ ĐỊNH

Chương 131. GIẾT NGƯỜI ĐỀN MẠNG TRỜI ĐÃ ĐỊNH


[[ ]]
Lưu Văn Tam nheo mắt lại, vứt bỏ đầu lọc thuốc: “Hứa tiên sinh không phải khách sáo thế, cứ hỏi thẳng là được.”
“Lý Vĩnh Huy, có thật là nhất định sẽ giết hung thủ đã hại chết hắn không?” Hứa Đức Sưởng im lặng một lát, rồi mới hỏi.
Lưu Văn Tam gật gật đầu, ừ một tiếng: “Không sai.”
“Tôi qua lúc nghe các anh nói chuyện, tôi đại khái cũng hiểu rồi, Trần tiên sinh kỳ thực không muốn để hai người quản chuyện này, nói là chuyện bao đồng, những lời mà ông ấy nói cũng không sai.”
Sắc mặt của Hứa Đức Sưởng vẫn hơi tái nhợt như cũ, tiếp tục nói: “Oan có đầu nợ có chủ, giết người đền mạng là do ông trời định. Lưu tiên sinh anh nói cũng có lý, dương sai là cảnh sát đúng không? Tôi có nghe những người vớt xác khác nhắc qua.”
Lưu Văn Tam gật gật đầu, có vẻ nghĩ ngợi, rồi hỏi một câu: “Hứa tiên sinh, anh có thể nói rõ ràng một chút không? Anh muốn bọn tôi ra tay, hay là như thế nào?”
Lúc này, rõ ràng thái độ của Lưu Văn Tam không còn cứng ngắc như đêm qua nữa.
Dù gì Hứa Đức Sưởng trả cho chúng tôi không ít tiền, tính lại một chút, thêm chỗ ngày hôm nay trả, phải tới hai trăm năm mươi vạn rồi.
Giây tiếp theo, Hứa Đức Sưởng cũng tiếp tục mở mồm nói: “Chuyện đêm qua đã khiến Lưu tiên sinh và La âm bà chịu nhiều ấm ức rồi, người nhà họ Hứa nhà tôi không hiểu chuyện, không thể làm phiền hai người được nữa.”
“Ban nãy lúc tôi quỳ trước mộ, cũng tiện thể gọi báo cảnh sát rồi, nói là trong xưởng nhà tôi có một thợ mộc mất tích hơn một tháng, xác chết được phát hiện cùng với xác vợ tôi, bây giờ vợ tôi đã chôn cất rồi, còn cái xác kia thì trong nhà tôi không tìm thấy đâu.”
“Tôi nghi ngờ do em gái tôi giết chết anh ta, rồi đem xác đi giấu. Bây giờ phía cảnh sát đã tới nhà tôi khám xét, hy vọng bọn họ có thể tìm thấy xác chết, như vậy, cho dù là bắt em gái tôi đi, chắc là cũng sẽ không có chuyện chết người luôn nữa đúng không?”
Nói xong, trên mặt Hứa Đức Sưởng lộ nét cười buồn và đau khổ.
Còn tôi thì nghe đơ người luôn.
Lưu Văn Tam cũng nhíu chặt mày lại, châm một điếu thuốc, im lặng không nói gì.
Hứa Đức Sưởng không nói, Vương Thực mới đột nhiên nói nhỏ: “Lão thái gia đột nhiên nổi khùng là bởi vì, ban ngày hôm qua chỉ có một người quay về khu nhà, là em gái gia chủ, cũng là nhị tiểu thư của nhà họ Hứa chúng tôi.”
“Đại khái trước khi Lý Vĩnh Huy mất tích khoảng hai ngày, kỳ thực cô ấy vẫn còn ở nhà. Mấy hôm mà Lý Vĩnh Huy biến mất cô ấy đột nhiên không về nhà nữa, mà vào thành phố, mãi tới hôm qua mới quay về.”
Đồng tử mắt tôi co mạnh một cái.
Chi tiết tuy là tôi không biết, nhưng thời gian rất trùng khớp, đặc biệt là chỉ có một mình cô ta, cũng chẳng có đối tượng khả nghi nào nữa.
Hứa Đức Sưởng cũng thở dài một tiếng, mở miệng nói: “Em gái tôi tên là Hứa Nhiễm, theo như cách phân tích này, nó đúng là đáng nghi ngờ.”
Trong lòng tôi cũng dấy lên nỗi hiếu kỳ.
Đương nhiên, cũng không phải là nghe chuyện cười nhà người ta, mà là muốn biết nguyên nhân.
Bởi vì nếu đổi lại là tôi, khả năng là sẽ lựa chọn tin em gái mình.
Cũng chẳng trách tại sao đêm qua thái độ của Hứa lão thái gia lại thay đổi 180 độ như thế.
Hứa Đức Sưởng thì bảo lên xe trước, vừa đi về vừa nói.
Vương Thực ngồi vào ghế lái xe, tôi với Lưu Văn Tam ngồi ghế phụ, Hứa Đức Sưởng cũng kể không ít chuyện.
Đại khái là lúc Lý Vĩnh Huy còn làm thợ mộc trong xưởng nhà hắn, tay nghề rất khá, có điều tính cách của gã hơi quái đản, có chút gàn dở và cực đoan.
Sau đó Lý Vĩnh Huy thích em gái hắn Hứa Nhiễm, rồi điên cuồng theo đuổi.
Về chuyện này, hắn cũng nói Lý Vĩnh Huy mấy lần.
Thêm việc em gái hắn Lý Nhiễm cũng không thích Lý Vĩnh Huy, cũng từng từ chối rất rõ ràng.
Lý Vĩnh Huy thấy đeo bám không có tác dụng, một tháng trước bắt đầu nghỉ không phép, cuối cùng là nghỉ việc.
Cũng khoảng tầm một tháng trước, vợ hắn Hoàng San San cũng mất tích, cuối cùng bị phát hiện chết đuối ở dưới sông, không có người vớt...
Nếu như lúc đó hắn biết được dưới nước còn có xác chết của Lý Vĩnh Huy, hơn nữa lại còn ôm lấy cổ vợ hắn, thì sợ là hắn đã nghi ngờ từ lâu... Đồng thời gọi thẳng cho cảnh sát...
Hơn nữa mối quan hệ giữa em gái hắn Hứa Nhiễm, với vợ hắn cũng rất tồi, chỉ là không biết cái chết của vợ hắn Hoàng San San liệu có liên quan gì đến em gái hắn không.
Hứa Đức Sưởng nói hết xong, liền im lặng hút thuốc.
Kỳ thực hắn kể có đầu có cuối, ba người này hoặc là một người hoặc hai người có thể có liên quan đến nhau.
Nhưng cả ba người, thì kiểu gì cũng không dính dáng được.
Đặc biệt là bản thân chúng tôi ở hoàn cảnh không hiểu nội tình, chỉ nghĩ thôi cũng không làm được.
Đương nhiên, lúc này đến bản thân Hứa Đức Sưởng cũng chẳng biết trong vụ này đã phát sinh những gì.
Hắn chỉ là lại hỏi lại Lưu Văn Tam lần cuối cùng, có thật là em gái hắn bị bắt, xác chết của Lý Vĩnh Huy được tìm thấy, thì sẽ không tiếp tục chết người nữa không.
Lưu Văn Tam chẳng biết đã hút hết bao nhiêu điếu thuốc nữa.
Lão nheo mắt lại nói một câu: “Nếu như đến tối mà Lỹ Vĩnh Huy không đi lấy mạng em gái anh, bọn họ lại đều tới đồn cảnh sát, thì chắc chắn không gây loạn gì được nữa.”
“Đối với người âm mà nói, cảnh sát thi hành pháp luật của dương gian, là dương sai, đồn cảnh sát cũng giống như nha môn thời cổ đại, bên trong toàn là sát khí, loại sát khí này thuộc chính sát, quỷ quái không gây loạn được, thêm việc cảnh sát sẽ đi điều tra, Lý Vĩnh Huy sẽ càng không gây sự.”
Hứa Đức Sưởng lúc này mới nở một nụ cười nhẹ nhõm.
“Vậy là tốt rồi, đêm qua tuy cãi nhau suốt với bố mẹ tôi, nhưng tôi vẫn tiếp tục cho một lượng lớn bảo vệ canh chừng em gái tôi, chỉ sợ nó gặp chuyện. Lúc đó tôi đã quyết định sẽ giải quyết như thế này.”
Nói rồi, Hứa Đức Sưởng không nói tiếp nữa.
Sau đó về đến khách sạn, mấy người chúng tôi ăn một bữa cơm trưa, có gọi cả Trần mù.
Trong lúc ăn cơm, Hứa Đức Sưởng nhận được mấy cuộc điện thoại.
Cho dù là ngồi vị trí đối diện với hắn, hắn cũng chẳng mở loa ngoài, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng chửi bới của Hứa lão thái gia trong điện thoại.
Lão chửi Hứa Đức Sưởng là súc sinh, không nghĩ đến tình nghĩa anh em, lại đi gọi điện báo cảnh sát đến bắt em gái!
Chỉ bởi một chuyện nghe phong thanh, mà lại cho cảnh sát đến đưa em gái hắn đi...
Tôi có thể tưởng tượng ra được, có khả năng tai của Hứa Đức Sưởng đã tê dại hết rồi cũng nên?
Sau bữa cơm, Hứa Đức Sưởng mới cười khổ, nói khiến chúng tôi xem trò cười rồi.
Tiếp đấy hắn lại nói, em gái hắn với xác chết của Lý Vĩnh Huy đều bị đưa đi rồi, chuyện sau này chắc sẽ không còn cần phải phiền đến chúng tôi nữa.
Dù gì thái độ này của bố hắn, bản thân hắn cũng không chấp nhận nổi, sợ là chẳng dễ mà nói chuyện được.
Tiếp đấy Hứa Đức Sưởng lại hỏi tôi, nói sau này nếu đi xây lại mộ, thì có phải kiêng kỵ gì không?
Tôi trầm ngâm một lát mới trả lời hắn, không có kiêng kỵ gì cả, chỉ là cần chú ý để phạm vi ngôi mộ đều chỉ được phép ở trong khu vực núi Sửu, tuyệt đối không được để dính đến núi Quý, kể cả đường ranh giới cũng không được.
Hơn nữa người đã chôn xuống đất, nhập thổ vi an, thì không được đào mộ lên nữa, nhiều nhất là chỉ sửa chữa xây thêm gạch thôi.
Hứa Đức Sưởng cũng ngàn lần cảm tạ, biểu thị hắn nhất định sẽ chú ý!
Tiếp đấy lại nói để Vương Thực đưa chúng tôi về lại thành phố Khai Dương, bây giờ thời gian vẫn còn kịp, có thể tới nơi trước khi trời tối.
Tôi do dự một chút, lấy số điện thoại của Hứa Đức Sưởng.
Bảo là nếu như việc điều tra Lý Vĩnh Huy và Hứa Nhiễm có kết quả, thì báo với tôi một tiếng, tôi cũng tương đối hiếu kỳ, muốn biết đầu đuôi câu chuyện.
Hứa Đức Sưởng gật đầu đồng ý, không hề từ chối.
Sau đó Vương Thực liền lái xe, đưa Hứa Đức Sưởng về nhà trước.
Tôi còn nhìn thấy Hứa lão thái gia cầm gậy đứng ở cổng khu nhà, bộ dạng đầy dữ tợn, rõ ràng là đang đợi Hứa Đức Sưởng!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất