Chương 144. MỘT ĐAO! (Bạo chương cầu donate)
[[ ]]
Giọng nói của Phùng Chí Vinh âm vang, cũng khiến tôi kinh ngạc.
Những người này, hóa ra không phải ông ta dẫn tới để uy hiếp Lưu Văn Tam!
Mà là vì lời nói của Lưu Văn Tam? Đến canh giữ bến tàu sông Dương?
Lúc chiều, tôi từng nói sự lo lắng của mình, con trâu sắt nếu không giải quyết, lại chết người nữa thì làm thế nào?
Lưu Văn Tam nói lão đi giải quyết!
Những lời này của Phùng Chí Vinh cũng cực kỳ có lý, Lưu Văn Tam bảo lão Quách đi thông báo cho ngư dân và thương nhân rời thuyền.
Lão Quách chỉ là một đội trưởng quèn của đội vớt xác, có bản lĩnh gì khiến người ta bỏ việc kiếm cơm để nghe lời?
Chẳng trách đám ngư dân và thương nhân đều đến quán ăn đồ sông, rõ ràng là người tới đều không có thiện chí mà!
Cũng vào lúc này, sắc mặt của đám người kia đột nhiên trắng bệch xịu cả xuống.
Rõ ràng là bởi vì lời nói của Phùng Chí Vinh.
Thổ hoàng đế ở bên bờ sông Dương đã mở mồm rồi, ai còn dám xuống sông nữa?!
Càng khiến tôi kinh ngạc nữa là, câu nói cuối cùng của Phùng Chí Vinh.
“Tôi biết anh muốn thứ gì nhất, tôi cần anh dùng xác chết của con trai tôi tới đổi!”
Những thứ này, là của ai?
Là của người vớt xác đời trước sao?
Tuổi tác của Lưu Văn Tam cũng không cao, tầm bằng tuổi bố tôi, tôi đúng là cũng chẳng nghe lão nói nhiều chuyện hơn về người vớt xác.
Ngoài những gì tôi có thể nhìn thấy ra, thì chẳng có gì khác nữa.
Tôi suy nghĩ chỉ trong chớp mắt, Lưu Văn Tam bất chợt đưa tay ra, cầm thanh mã tấu lên.
Lão đeo giắt luôn thanh mã tấu vào thắt lưng, cái chuông, và mấy chiếc đinh gỗ đào đen xì xì thì nhét vào trong túi.
Cái cuộn dây thừng gần đứt đó, cũng bị lão thu lại.
Tiếp đó Lưu Văn Tam lại bê cái khay vào bên trong quán đồ sông.
Lúc lão ra lại, đã thay một bộ đồ khác.
Bộ tiểu quái vải đay trên người lão, phải cũ hơn rất nhiều, trên đó cũng tỏa ra một luồng khí lạnh vô cớ.
Kết hợp với cái đầu trọc của Lưu Văn Tam, cùng với con ngươi ánh màu vàng đó, tôi cảm giác không giống như đang nhìn thấy một người sống.
Ngược lại là một xác chết vừa từ dưới nước bò lên...
“Thập Lục, đi với chú Văn Tam ra bờ sông.” Lưu Văn Tam gọi tôi một tiếng.
Tôi vội vàng gật gật đầu, bước theo lão ra phía bờ sông.
Phía sau lưng chúng tôi, Hà Thái Nhi cũng sốt ruột đi theo, còn về đám người Phùng Chí Vinh, thì cũng đi theo chúng tôi luôn.
Chẳng mấy chốc, đã đến trước đập Giang Đê.
Tôi cùng với Lưu Văn Tam lên trên chiếc thuyền vớt xác.
Đột nhiên Lưu Văn Tam nói một câu: “Thập Lục, hôm nay chú Văn Tam cho mày xuống nước cùng, dám xuống xem xem không? Nói không chừng nhìn đám xác chết đó, với cái thứ ở dưới nước, mày sẽ biết tìm cách giải quyết như thế nào.”
Câu nói này, cũng khiến trong lòng tôi chấn động.
Nhìn xuống mặt sông, tôi nuốt một miếng nước bọt, mí mắt giật điên cuồng thêm mấy phần.
Nói thật lòng, tôi rất hiếu kỳ, xác nổi ở dưới sông đại biểu cho cái gì, trâu sắt rốt cục là một bộ dạng như thế nào.
Trạch kinh tôi đã đọc gần như hết.
Tôi cũng chẳng có bản lĩnh nghiên cứu thông suốt quyển sách này, hoặc là nhìn thấy cảnh tượng tượng tự, thì sẽ có thể giống như ở núi Nội Dương lần đó, có thể nói ra được thế cục, tìm được đáp án ở trong Trạch kinh!
Tôi tin rằng, ông nội chắc chắn có để lại phương pháp giải quyết!
Kể cả đúng là không có cách thức giải quyết trực tiếp, tôi cũng có thể thông qua nghiên cứu Trạch kinh, nghĩ cách giải quyết.
Gật mạnh đầu, tôi nói một chữ vâng.
Lưu Văn Tam bất chợt nhe răng ra cười cười, lão chỉ vị trí phía sau boong thuyền, nói: “Đi thay bộ tiểu quái của chú Văn Tam mày lên người, cổ ngọc đeo lên cổ, cất kỹ mấy quyển sách của mày, đừng có để dính nước lại hỏng mất.”
“Gan to một chút, đừng sợ, cổ ngọc là bảo bối của người vớt xác, đeo nó lên, bất kể dưới đó xác chết dữ đến đâu, mày cũng không chết được.”
Trong lúc nói, Lưu Văn Tam đã bắt đầu lái thuyền.
Hà Thái Nhi đứng ở trước cầu tàu ngó nghiêng, rõ ràng trong mắt đầy sự lo lắng.
Phùng Chí Vinh khoát tay sau lưng, không biết là đang nghĩ ngợi gì.
Còn về đám ngư dân với mấy người buôn bán, tôi cảm giác bọn họ chẳng nghĩ đến chuyện tốt của tôi với Lưu Văn Tam, có khi còn hy vọng chúng tôi sẽ làm sao đó.
Thuyền vớt xác tiến về phía trước một đoạn, tôi mới ra phía sau thay quần áo, ba quyển sách tôi cẩn thận đặt vào trong rương.
Tôi cũng đem theo mấy thứ khác.
Cái búa, đinh sắt, và còn cả cái bàn chải sắt lần đó dùng để đối phó với Mã Bảo Trung, cũng giắt vào thắt lưng.
Ngoài chỗ đó ra, tôi vẫn cảm giác chưa đủ.
Con dao găm dùng đỡ tôi năm đó, cũng học theo Lưu Văn Tam, cắn trên miệng.
Lưu Văn Tam ngược lại cười lên, nói: “Thập Lục, mày đừng có hoảng quá đà, mấy thứ mày đem trên người không chừng còn có tác dụng, chứ mày cắn ở mồm, đừng nói xuống nước, lấy hơi cũng không lấy được, chú Văn Tam lại cho mày một bảo bối ngon nữa.”
Trong lúc nói, Lưu Văn Tam liền kéo một miếng gỗ ở bên cạnh chỗ động cơ ra.
Rõ ràng đó là khoang thuyền của thuyền vớt xác.
Lưu Văn Tam hóa ra lại mò ra một cái bình ôxy dài bằng một bắp tay, còn có cả một cái mặt nạ lặn thô sơ nữa.
Mặt tôi lộ vẻ vui mừng!
Ban nãy tôi đúng là đang suy nghĩ, tôi xuống nước thì nín thở được bao lâu, đừng có chưa nhìn thấy đám xác nổi với con trâu sắt đó, đã phải ngoi lên lấy hơi.
Lần trước xuống nước cứu Trần mù, tôi đã ôm quyết tâm liều mạng, cuối cùng cũng chẳng trụ được mấy phút.
Bình ôxy buộc sau lưng, đeo mặt nạ lên, cổ ngọc treo trước ngực, thêm với mấy món đồ đeo ở thắt lưng, trong lòng tôi trấn tĩnh hơn không ít.
Chẳng biết lúc nào, chúng tôi đã ra đến giữa sông.
Ánh trăng giống như một con ngươi lớn không có đồng tử, trợn trừng trừng nhìn tôi và Lưu Văn Tam.
Rõ ràng trên sông có gió, vậy mà mặt sông tĩnh lặng như một tấm gương vậy.
Lờ mờ, tôi đã nhìn thấy phía dưới nước không xa phía trước, có hình bóng một con trâu sắt...
Nói thật, nó cho tôi một thứ áp lực vô hình.
Lúc đó tôi trơ mắt nhìn nó giật tung cánh cửa cống ở dưới núi Nội Dương.
Con trâu sắt khổng lồ như vậy, nếu nó lại đâm vào lần nữa!
Tôi với Lưu Văn Tam sợ là sẽ bị đâm xuyên như một tờ giấy vậy!
Lập tức tôi liền dùng sức lắc lắc đầu, cực lực không suy nghĩ linh tinh nữa.
Nó giật tung cái cửa cống ra là bởi vì tôi đốt gãy cây gỗ, kể cả dưới nước nó dựa vào đám xác nổi hung hãn này không chìm xuống, nó cũng làm sao có thể đâm vào tôi với Lưu Văn Tam được?
“Thập Lục, đừng có ngẩn ra nữa, xuống nước thôi!”
Lưu Văn Tam gọi tôi một tiếng.
Tôi giật mình một cái định thần lại.
Lưu Văn Tam đi đến bên mạn thuyền, nhảy thẳng xuống luôn, tôi cũng theo sau lão, vụt một phát lao đầu xuống dưới sông.
Trong chớp mắt, cái cảm giác lạnh buốt tận xương đó, gần như khiến toàn thân tôi cứng đờ.
Dùng sức vùng vẫy mấy lần tay chân, cuối cùng cũng thấy đỡ hơn chút.
Dưới nước tầm nhìn không ngắn như tôi tưởng tượng, Lưu Văn Tam đã lặn sâu xuống mấy mét, lão quay đầu lại lấy tay ra hiệu cho tôi.
Tôi cũng theo lão lặn xuống dưới.
Đại khái sau khi lặn sâu xuống mười mấy mét.
Tôi liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến lông tóc toàn thân tôi đều dựng ngược cả lên...
Chếch phía bên trên chúng tôi, vị trí chỗ nước cao hơn một chút, có một bóng đen khổng lồ!
Đó là một con trâu sắt toàn thân đầy vết gỉ sét!
Luồng khí lạnh lẽo tĩnh mịch, toát ra từ trên người nó.
Ngoai ra, phía bên dưới con trâu sắt, đích thực dày đặc toàn là xác chết chồng chất lên nhau!
Những xác chết đó rất kì dị, từng tầng đẩy từng lớp, đến trên cũng cũng có mười mấy cái xác, dính sát lấy hạ bàn của trâu sắt.
Gương mặt trắng bệch cứng đờ, toát lên màu tái xanh như gỉ sét.
Đặc biệt là những xác chết này đều không thối rữa mấy, cái cảm giác rợn người ấy không thể dùng từ ngữ để hình dung nổi.
Hơn nữa, quả nhiên đúng như Lưu Văn Tam nói!
Bọn họ đều mặc áo khoác linh, cắt đầu đinh.
Không một ngoại lệ nào, tất cả đều là xác nam!
Hơn nữa bọn họ đều ngửa mặt lên trên đẩy trâu sắt!
Đại khái xác chết như thế này, chồng lên nhau phải tới mười mấy tầng...
Đúng là có tới cả trăm cái thật...
Đặc biệt là, tôi cảm giác dưới nước khu này vẫn còn một số hình bóng đang lại gần...
Đột nhiên, tôi nhìn thấy sắc mặt của Lưu Văn Tam thay đổi một chút, trông vô cùng khó coi, vẻ mặt giống như đang chửi bới vậy.
Thuận theo ánh mắt của lão, tôi nhìn thấy đám xác nổi chồng ở tầng dưới cùng, dường như đang động đậy vậy!
Đương nhiên, đấy không phải là động đậy thật, mà là có những xác nổi khác trôi đến cũng chồng xuống dưới.
Trong đó có một cái xác đàn ông trẻ tuổi rõ ràng chết chưa bao lâu, màu da vẫn được coi là bình thường, bị xô đẩy tới tầng thứ ba từ dưới lên...
Đây chính là con trai của Phùng Chí Vinh?
Lúc hắn chết rõ ràng rất đau khổ, sắc mặt vô cùng hung tợn, đôi mắt trợn gần lồi cả ra ngoài!
Lưu Văn Tam uốn người, tiếp cận dần về phía đó!
Trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, xác chết ở phía dưới con trai Phùng Chí Vinh, đều không còn là loại mặc áo khoác lính nữa, rõ ràng đây là xác chìm ở dưới lòng sông Dương cũng bị thu hút lại rồi.
Như thế này muốn lôi được ra, sợ là không dễ dàng gì.
Rất nhanh, tôi cũng theo Lưu Văn Tam đến trước mặt con trai của Phùng Chí Vinh.
Lão lấy cuộn thừng ra, đi buộc vào cổ xác chết, sau đó làm một động tác tay với tôi, ra hiệu tôi kéo dây thừng lên thuyền.
Đồng thời, lão lại đi đẩy bỏ những xác chết khác ra.
Có một xác chết đập vào người tôi, khiến tôi giống như bị một thanh sắt đập vào vậy, đau đến mức gần co giật.
Cũng vào lúc này, tôi bất chợt cảm giác sau lưng lạnh toát...
Dường như lại có một thứ gì đó lao vào từ phía sau lưng tôi!
Lưu Văn Tam lúc này đang chuyên tâm đi đẩy xác chết, rõ ràng cũng chẳng chú ý đến tôi...
Đang lúc tôi hoảng hốt không biết làm thế nào, chuẩn bị vội quay đầu lại, thì đột nhiên, Lưu Văn Tam ngẩng đầu lên.
Lão một phát rút thanh mã tấu ở thắt lưng ra, hướng về phía vị trí đầu tôi đâm lại!
Mặt tôi biến sắc!
Cái bộ dạng đó của Lưu Văn Tam đúng thật quá ghê người, nước da trắng nhợt, con mắt màu vàng, đặc biệt là bộ quần áo trên người đó, cũng giống y hệt như quỷ ở dưới nước!
Nếu mà bị lão đâm trúng, cái đầu tôi sẽ bị đâm xuyên qua luôn!