Chương 147. LẤY QUẺ ĐẦU TIÊN CỦA MÀY
[[ ]]
“Dương tiên sinh xem tướng, âm tiên sinh xem mộ, phong thủy vốn không phân nhà.”
“Kiêm cả âm dương thuật, sau này mày không được gọi là Âm thuật tiên sinh, cũng không được gọi là Thiết khẩu Kim toán, mà chắc phải là Âm dương tiên sinh La Thập Lục!”
Tôi không hoàn toàn lý giải hết ý của Trần mù.
Cái gọi là thuật phong thủy, tôi chỉ biết Trạch kinh và Âm sinh cửu thuật mà ông nội truyền lại cho tôi, quyển sách Cốt tướng tôi cũng chưa hoàn toàn nghiên cứu thông suốt.
Tôi vừa đạp xe, vừa để tâm trạng bình ổn lại, thở dài một tiếng đáp lời: “Chú Trần, âm dương phong thủy uyên bác thâm sâu, cháu mới chỉ là nhập môn thô thiển, làm sao dám sau này tự xưng là Âm dương tiên sinh?”
Trần mù cũng chẳng nói thêm gì khác nữa, chỉ cười mà không nói.
Tôi cũng chẳng phải cố ý giấu giếm gì.
Thiết khẩu Kim toán, tôi chẳng được coi là Thiết khẩu, cũng chẳng biết dùng bàn tính.
Trạch kinh có được từ ông nội cũng chưa thông suốt hết, chỉ là đỡ âm linh mấy lần, tôi không dám quá liều lĩnh.
Chứ không chẳng biết sẽ trượt chân ở chỗ nào.
Sau đó bèn là Trần mù chỉ đường cho tôi, vừa hay ứng với câu đó của lão.
Ngao sói mở đường!
Âm dương lái xe!
Thằng mù điểm lộ!
Chỉ có điều tôi đúng là không xứng đáng với cách gọi âm dương!
Cuối cùng là thần quỷ chớ lại gần, tôi đoán, sợ là khả năng lại sẽ có loại quỷ quái nào đó tiếp cận, Trần mù liền cảnh cáo trước!
Trước đây lão từng hô tiểu quỷ tránh đường, bách quỷ tránh đường, đại quỷ tránh đường! Tới lần này thì là thần quỷ chớ lại gần!
Bốn kiểu hô không giống nhau, đều ở đoạn thời gian khác nhau.
Trong số những đoạn thời gian này, trên xe chúng tôi chở cũng là các loại xác chết khác nhau, nên loại quỷ mò ra cũng sẽ khác nhau?
Đạp xe có lẽ chẳng tốn quá nhiều thời gian, dưới sự chỉ đường của Trần mù, chúng tôi tiến vào khu nội thành của thành phố Nội Dương, rồi lại tới một con phố tương đối tĩnh mịch.
Hai bên đường phố là tường bao mang nét cổ kính, lề đường trồng cây ngân hạnh.
Đi tới trước nữa thì là cổng chính nhà họ Phùng.
Hai chữ đơn giản, Phùng Trạch, không mất phong cách, mà cũng khoáng đạt khí thế.
Trước cửa khu nhà đã đặt sẵn quan tài, bày sẵn linh đường.
Phùng Chí Vinh tuy tuổi đã cao, lại tuổi già mất con, nhưng ông ta vẫn rất tỉnh táo, không hề gây ra thêm vấn đề gì khác nữa.
Ban nãy tôi còn có chút lo lắng, ông ta liệu có tự cho thân phận mình cao hơn người, có quyền có thế, cứ đòi phải để xác con trai vào trong khu nhà bằng được.
Bây giờ xem chừng chắc là sẽ nhanh chóng chôn cất.
Bởi vì đứng đợi ở trước cổng, chính là bạch sự Trương!
Thông qua việc nhà họ Cố tôi cũng hiểu con người của lão bạch sự Trương này, có tiền là vót nhọn đầu lao lên trước!
Nhưng nếu trong tình huống có tiền lại có họa, thì lão sẽ không chút do dự mà vứt bỏ việc chuồn một mình luôn, hoàn toàn tránh được vấn đề có mạng kiếm tiền không có mạng tiêu.
Vậy nên tôi có thể quả quyết chắc chắn, Phùng Chí Vinh sẽ không làm bừa.
Lái xe đến trước mặt bạch sự Trương.
Tôi chẳng có mấy cảm tình với lão, cũng không chủ động chào hỏi.
Trần mù vì lý do tính cách, cũng chẳng đoái hoài gì đến bạch sự Trương.
Xe của Phùng Chí Vinh ở ngay phía sau, ông ta xuống xe xong, bước đến trước mặt bạch sự Trương dặn việc.
Còn đám người Phùng Khuất, và những người khác ở trong nhà họ Phùng đi ra, cũng đều bắt đầu xử lý công việc của đám tang.
Lưu Văn Tam đến trước mặt tôi và Trần mù, lão vỗ vỗ vai tôi, cười hề hề nói một câu: “Thập Lục, làm tốt lắm, có sức khỏe, đạp nhanh như bay.”
Tôi cười cười, có chút không tự nhiên.
Bởi vì lúc Lưu Văn Tam nói câu này, rõ ràng còn liếc Trần mù một cái, dường như có chút ý giễu võ dương oai trong đó.
Trần mù thì cúi đầu, không nói gì thêm, chỉ chăm chú châm một điếu thuốc lá cuộn.
Người nhà họ Phùng đã bắt đầu làm tang lễ, Phùng Chí Vinh dường như cũng muốn làm chủ trì, Phùng Khuất thì đến dẫn chúng tôi vào trong khu nội viện của nhà họ Phùng.
Một là bảo Lưu Văn Tam đợi, sau khi làm tang lễ xong, Phùng Chí Vinh sẽ đem thứ mà lão cần tới.
Hai là cũng bảo chúng tôi nghỉ ngơi, Phùng Chí Vinh còn có việc cần phải nói chuyện với chúng tôi.
Còn về đấy là việc gì, tôi cũng chẳng rõ là chuyện ở sông Dương mà ban nãy Lưu Văn Tam nói, hay là việc gì khác nữa.
Ánh đèn trong khu nhà sáng trưng, đình đài xen kẽ tinh tế, cho dù là mùa đông, trong vườn hoa cũng có hoa mai đang nở.
Rất nhanh đã đến phòng tiếp khách của khu nội viện, Phùng Khuất rót trà cho chúng tôi, lại bưng đồ điểm tâm lên.
Tiếp đấy hắn bèn lùi ra bên cạnh cửa, rõ ràng đợi chúng tôi có việc cần sai mới sẽ vào trong.
Tôi cũng có hơi đói, uống trà xong, lại nhét đôi miếng bánh vào trong mồm.
Ngao sói cũng đi vào theo chúng tôi, nằm trước mặt tôi và Trần mù, tôi đưa cho nó một miếng bánh đặt xuống dưới đất, kết quả nó nhìn cũng không thèm nhìn một cái, ngoảnh đầu qua một bên.
Trần mù mới nói một câu: “Ngao sói chỉ ăn quỷ quái, xác sát, hoặc là gà sống.” “Quỷ quái xác sát đều là thứ cực âm, nuôi dưỡng âm khí, gà sống dương khí nặng, lấy dương bổ dương.”
Tôi gãi gãi đầu, cũng đang tính, mình có nên lấy Trạch kinh ra xem xem không?
Chỉ Trần mù với Lưu Văn Tam, đều là người đáng tin cậy.
Nhưng đúng vào lúc này, Lưu Văn Tam đột nhiên lại nói một câu: “Trần mù, thương lượng chút được không?”
Ban nãy, Lưu Văn Tam rõ ràng muốn nói chuyện với Trần mù, có điều Trần mù cứ không thèm tiếp chuyện lão.
Lúc này, Trần mù vẫn cứ chỉ hút thuốc, không tiếp lời.
Lưu Văn Tam cười híp mắt nói một câu: “Ông là người thông minh, làm sao mà không hiểu ý của tôi được?” Trần mù nheo nheo mắt, đầu mày đã nhíu cả lại.
Lưu Văn Tam tiếp tục nói: “Ông nhìn thấy cái thứ trên cổ Thập Lục chưa?”
Trần mù ừ một tiếng, búng búng tàn thuốc.
Lưu Văn Tam lại tiếp tục nói: “Cổ ngọc tôi đã cho Thập Lục rồi, bộ tiểu quái vải đay này của tôi cũng cho nó rồi, tuy là tôi không dạy nó nhiều hơn, bây giờ xem chừng nó cũng chẳng cần đến, hơn nữa có Lưu Văn Tam tôi dẫn đường cho nó, chuyện nhỏ cũng chẳng cần đến nó xuống nước.”
“Tôi vốn nghĩ bảo ông cũng cùng đi làm nhiều thêm, nhưng dù sao tuổi ông cũng lớn rồi, bây giờ con gái cháu trai đều đón về rồi, sợ là có quá nhiều thứ phải lo lắng. Không giống như Lưu Văn Tam tôi không con không cái, việc gì cũng liều hết được.”
“Ông xem, nếu Thập Lục đã đạp được cái xe của ông, cũng khiến ngao sói chạy được, hay là, sau này cho ngao sói đi với Thập Lục?”
Một tràng đó của Lưu Văn Tam, ban đầu tôi còn nghe không hiểu thế nào, cảm giác lão cứ vòng vo tam quốc.
Đặc biệt là lão bảo Trần mù tuổi cao rồi, thì hơi có chút không được hữu hảo cho lắm...
Không ngờ, tới cuối cùng hóa ra lão muốn hỏi Trần mù lấy ngao sói!
Như thế, tôi liền cảm thấy rất không ổn...
Ngao sói theo Trần mù bao nhiêu năm thế, sợ là còn thân thiết hơn cả con cháu lão.
Lấy ngao sói, chẳng phải đồng nghĩa với việc lấy đi nguồn sống của lão sao?
Tôi lập tức mở mồm, quả quyết lắc đầu nói: “Chú Văn Tam, không được!”
Lưu Văn Tam không đoái hoài đến tôi, vẫn cứ nheo mắt nhìn Trần mù.
Trần mù dụi tắt lửa của điếu thuốc trên tay.
Lão bất chợt ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài.
Bầu không khí rơi vào trạng thái ngượng ngập kì quái.
Tôi cũng vô cùng ái ngại, không biết nói gì để hóa giải bầu không khí này.
Chỉ biết cúi đầu, mò Trạch kinh ra xem.
Tầm nửa tiếng sau, Trần mù bất chợt nói một câu.
“Thập Lục, mày đã học được cách bói quẻ chưa?”
Tôi lắc lắc đầu, thành thật nói một câu chưa biết.
Trần mù ừ một tiếng, nói: “Đợi mày học được bản lĩnh của Thiết khẩu Kim toán, có thể bói một quẻ cho lão mù chú không?”
“Rồi lại dùng bản lĩnh của Âm thuật tiên sinh, chọn trước một phần mộ cho chú, tới lúc đó có thể để cho ngao sói đi theo mày rồi.”
“Trước đây chú không biết người bói mệnh cho chú đó là Thiết khẩu Kim toán, ông ta chỉ nói với chú, quẻ bói cho chú, là quẻ cuối cùng của ông ta.”
“Năm đó Thiết khẩu Kim toán nói ông ta không còn sống được bao lâu nữa, rồi biến mất, không biết bao nhiêu người muốn cầu quẻ cuối cùng của ông ta, không ngờ lão mù chú đây lại vinh hạnh có được quẻ cuối cùng đó.”
“Nếu đã như vậy, quẻ đầu tiên của mày dùng luôn trên người lão mù này, cũng coi như cho chú được viên mãn.”
“Thế nào?” Ánh mắt Trần mù hướng lên người tôi, cảm giác vô cùng sâu sắc thâm thúy.
Thế nhưng tôi lại thấy, quẻ bói dùng bói xem Trần mù lúc nào chết?
Việc này cũng có hơi không được tốt lành.
Hơn nữa, tôi đúng là không muốn cướp ngao sói.
Những cái khác tôi thấy chẳng có gì, nhưng câu nói của Lưu Văn Tam, thực sự khiến tôi thấy khó mà chấp nhận được.
Tôi gượng cười một cái, sau đó mới nghiêm túc nói: “Chú Trần, đợi cháu sửa xong bàn tính vàng, học được cách bói quẻ, quẻ đầu tiên cháu sẽ xem cho chú.”
“Ngao sói cháu không lấy đâu, trong tâm không qua được.”
Trần mù vẫn cứ không nói gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra bên ngoài trời.
Lưu Văn Tam thì nhíu chặt mày trợn mắt nhìn tôi một cái.
Tôi hướng về phía lão cười cười vẻ tạ lỗi.
Sau đó cúi đầu bắt đầu xem Trạch kinh.
Trong thời gian này, tôi cứ có cảm giác có một ánh mắt, lúc lại nhìn lên người tôi.
Vô thức nhìn qua, thì phát hiện là đôi mắt nhỏ đỏ au của ngao sói, đang nhìn tôi.
Sau khi bốn mắt nhìn nhau với nó, nó khẽ ư ử một tiếng, giống như đang ra hiệu trả lời tôi!
Ngao sói thông linh, tôi càng thấy là không được coi nó như đồ vật để đòi hỏi!
Thời gian chớp mắt đã trôi qua, gần như một đêm đã trôi qua hết nửa.
Lúc bên ngoài vọng lại tiếng gà gáy, trời cũng đã tờ mờ sáng.
Phùng Chí Vinh bước vào trong phòng tiếp khách, ông ta rõ ràng có vài phần mệt mỏi.
Có điều đi sau lưng ông ta, vẫn còn mấy người, đang khiêng một cỗ quan tài!
Mặt tôi hơi biến sắc.
Con trai ông ta chẳng phải đã chôn cất rồi sao? Khiêng quan tài tới để làm gì?
Giây tiếp theo, tôi mới phát hiện, cỗ quan tài này rất cũ, rõ ràng không phải là cỗ ban nãy ở bên ngoài.
Lưu Văn Tam vụt đứng bật dậy khỏi vị trí ngồi, lão chằm chằm nhìn vào cỗ quan tài.
Bên trong đôi con ngươi hơi vàng, ánh lên chút màu đỏ.
Trần mù cũng đứng dậy, nói: “Thập Lục, cho Lưu Văn Tam chút không gian, chúng ta ra ngoài đợi.”
Lão đi ra ngoài xong, ngao sói cũng đi theo.
Lưu Văn Tam không đoái hoài đến chúng tôi, tôi cũng vội vàng theo Trần mù bước ra ngoài...
Chỉ có điều, tôi vẫn cứ rất hiếu kỳ, bên trong cỗ quan tài đó rốt cục là ai!
Là người vớt xác sông Dương đời trước sao?
Ông ta với Lưu Văn Tam, chỉ đơn giản là quan hệ thầy trò thôi sao?