Chương 149. ĐỊNH LA BÀN
[[ ]]
Vốn dĩ có được Định la bàn, trong lòng tôi đầy vui sướng!
Phân biệt hướng đi của thế núi, hai mươi bốn núi, mười hai Thiên can Địa chi, đều không thể thiếu Định la bàn! Nếu không hoàn toàn phải dựa vào mắt thường để phân biệt.
Đi bên bờ sông nhiều, sao có chuyện không ướt giày? Nhỡ mà chỉ nhầm núi, thì chính là rắc rối lớn làm hại đến con cháu đời sau của người khác.
Ngoài chuyện đó ra, dùng mắt thường phán đoán thế núi, tiêu tốn thời gian cũng rất nhiều, chung quy Định la bàn là món đồ nghề không thể thiếu được.
Tôi vốn nghĩ đợi giai đoạn này bận xong có thời gian rảnh, thì phải vào thành phố Nội Dương tìm, chắc chắn có loại tiệm bán đồ phong thủy có bán Định la bàn, nói không chừng còn có thể quen biết được thêm ít người trong giới phong thủy.
Tôi đến giờ tiếp xúc được với Lưu Văn Tam, Trần mù, và Lý Đức Hiền.
Còn về bạch sự Trương, cũng chẳng được coi là tiếp xúc gì cả.
Nhưng lúc này Hà Thái Nhi đưa cho tôi cái này, hóa ra lại là lấy từ chỗ tên ăn mày chó chết Mã Bảo Trung!
Ăn mày chó chết chỉ biết trộm cướp, nói không chừng còn hại chết chủ nhân chiếc Định la bàn này để lấy.
Món đồ này, tôi làm sao mà dám dùng?
Nếu không chẳng phải đã thành người trông tự trộm sao?
Suy nghĩ chỉ trong chớp mắt, tôi đem Định la bàn đưa lại cho Hà Thái Nhi, trịnh trọng nói: “Dì Thái, ban đầu cháu đã nói với chú Văn Tam rồi, giải quyết Mã Bảo Trung, là thay trời hành đạo, nếu như chia chác những thứ gã lấy được bằng cách hại mạng người khác, thì chúng ta có khác gì gã đâu?”
Ánh mắt thần sắc của tôi rất kiên định, tuyệt đối sẽ không dùng chiếc Định la bàn này.
Sau đó tôi lại nói tiếp: “Dì yên tâm, đây là mộ an táng phụ thân của chú Văn Tam, cháu chắc chắn sẽ làm thật tốt, dù gì cũng coi như là ông nội nuôi của cháu đúng không?”
Nói xong tôi liền cười cười, hòa hoãn bầu không khí một chút.
Đem Định la bàn nhét lại cho Hà Thái Nhi, có điều Hà Thái Nhi không cầm.
Trong mắt bà ta có chút phức tạp, cũng có sự tán dương tôi, sau đó mới nói: “Nếu như dì nhớ không nhầm, năm đó Mã Bảo Trung, cũng từng xin xỏ đồ của ông nội mày, kỳ thực dì Hà, hồi nhỏ là người thôn Tiểu Liễu, chỉ là sau đó vào trong thành phố, lần đầu tiên dì nhìn thấy Định la bàn, là lúc nó ở trong tay ông nội mày.”
Trong lúc nói, Hà Thái Nhi lật chiếc định la bàn lên, trên đó hóa ra có nhiều hàng chữ chi chít chữ nhỏ!
Mỗi một hàng, đều là một cái tên, cùng với một đoạn lời nói.
Hà Thái Nhi chỉ vào hàng sau cùng, nhỏ giọng đọc lên: “La Trung Lương, đệ tử đời thứ hai mươi bảy, giữ.”
Đồng tử mắt tôi co mạnh, nhìn tiếp lên trên, từ đời thứ một đến hai mươi sáu, đời đời đều có người kế thừa!
Cái thứ này, đúng là của ông nội tôi thật?
Tôi lẩm bẩm không hiểu: “Tại sao ông nội lại đưa cho Mã Bảo Trung?”
Hà Thái Nhi cũng lắc đầu không hiểu: “Chuyện này, hoặc là chẳng còn ai biết nữa, dù gì ông nội mày qua đời, Mã Bảo Trung cũng đã thành một chén tro cốt, dì ban đầu còn không chắc chắn, ban nãy gì đề nghị lấy la bàn ra, Văn Tam nói tính mày ương bướng, dì bèn thử xem một chút phía sau, quả nhiên nhìn thấy những cái tên này, hồi đó dì cũng nghe qua ông nội mày nói chút ít...”
Nói tới đây, Hà Thái Nhi lại dừng lại không nói thêm nữa.
Tôi cũng chẳng hỏi thêm.
Hà Thái Nhi có thể ở cùng với người vớt xác như Lưu Văn Tam, bà ta trước đây lại trú ở thôn Tiểu Liễu, còn biết một chút ít về chuyện của ông nội tôi, bà ta chắc chắn cũng không chỉ đơn thuần là một người đàn bà mở quán ăn đồ sông thông thường.
Nếu đã như vậy thì, Định là bàn là do ông nội tôi truyền lại, vậy Kim toán bàn của Trương Cửu Quái chắc chắn cũng vậy...
Tôi định là đợi lúc nữa tìm xong huyệt mộ phù hợp, thì phải xem Kim toán bàn xem.
Hà Thái Nhi không có ý định rời đi, nên bây giờ tôi không lấy ra.
Tôi bước lên trước mấy bước, từ trước núi đến chân núi, cúi đầu nhìn xuống Định la bàn, đối chiếu với phương hướng của thế núi.
Tôi có thể phân biệt ra một cách dễ dàng, ngọn núi sau mũ phán quan này, hóa ra vừa hay lại là núi Khôn!
Vong mệnh Mậu Tý chôn núi Khôn, tuy nghèo trước giàu sau, nhưng đinh tài song toàn! Chẳng phải vừa phù hợp với mong muốn của Lưu Văn Tam sao?
Sau khi lên núi, tôi lại căn cứ theo thế núi của cả núi mũ phán quan, ở vị trí lưng chừng núi chọn được một vị chí đất lành phù hợp an táng, đánh một cái dấu.
Rất nhanh đã cùng với Hà Thái Nhi quay đi về.
Trong thời gian này, Hà Thái Nhi đều không nói gì.
Tôi nghĩ là đợi an táng xong thì hỏi Lưu Văn Tam trước, tránh xuất hiện sai sót gì, hoặc là làm không tốt, khiến Hà Thái Nhi lại mừng hụt.
Về đến trong sân, Lưu Văn Tam chẳng biết lấy đâu ra đồ cúng tam sinh, đã đang cúng rồi.
Tôi đem chỗ an táng ra nói với Lưu Văn Tam, biểu hiện của lão rất vui mừng, vỗ vỗ vai tôi, bảo tôi vào trong nhà đừng ra ngoài, bố lão là xác cũ, treo quan quá lâu, dù gì âm khí cũng nặng, đừng để tôi lại dính dáng đến thị phi nào nữa.
Tôi cũng chẳng nói thêm gì khác.
Ăn bát cơm người chết, một điểm quan trọng nhất cần có là đừng hiếu kỳ, hiếu kỳ hại chết mèo, câu nói này cũng có thể dùng lên người chúng tôi.
Nhìn thêm một cái, không chừng sẽ đụng chạm đến quỷ quái.
Ở trong phòng, tôi nghiên cứu Định la bàn cả nửa buổi, cũng chẳng xem Trạch kinh nữa, chỉ nghĩ đến việc phải ra chỗ đập sông đó xem xem.
Lần này dùng Định la bàn, cùng với phương vị Thiên can Địa chi để xem, không chừng có thể nhìn ra vấn đề gì đó.
Ngoài ra, tôi gọi cho bà nội một cuộc điện thoại.
Hôm đó giúp Trần mù vớt con gái lão lên xong, trước khi tôi đưa Cố Nhược Lâm về thôn Liễu Hà, đã từng nghĩ phải gọi cho bà nội một cuộc.
Muốn biết liên quan giữa ông nội và núi Nội Dương...
Chỉ có điều sau đó đi về, một đống việc quấn chân, tôi cũng chẳng có thời gian rảnh.
Lúc này cầm Định la bàn, theo việc tôi biết ngày càng nhiều, cũng có thêm đôi chút bản lĩnh phòng thân, cuộc điện thoại này tôi mới thực sự có tự tin để gọi!
Cùng với tiếng tút tút vang lên, điện thoại được kết nối!
Trong lòng tôi vui mừng yên tâm hơn hẳn.
Điện thoại gọi được, chứng tỏ bà nội tôi chắc chắn là an toàn.
Kêu cả nửa ngày trời, đến lúc chuông sắp ngắt, bà nội mới nhận cuộc gọi của tôi.
Đầu bên kia truyền lại giọng nói hơi có phần già yếu của bà nội: “A lô? Thập Lục?” Tròng mắt tôi hơi có chút đỏ lên, ươn ướt, hạ giọng gọi một câu: “Bà nội, là cháu.”
“Thời gian này, đi với Lưu Văn Tam thế nào? Ngư dân trong thôn kể với bà không ít chuyện à!”
“Bên cạnh người vớt xác sông Dương, có thằng nhóc sinh sau La Thập Lục, làm không ít chuyện lớn, khiến bà nội nở mày nở mặt.”
Tôi ngẩn ra.
Bà nội lại còn nhờ người hỏi thăm chuyện của tôi?
Tôi càng cảm giác có chút tự trách, lúc đó bà nội về thôn, cho dù tôi có rất nhiều chuyện không được làm, cũng không được về thôn.
Nhưng điện thoại kiểu gì chả gọi được, thời gian của người già, sống một ngày là bớt đi một ngày, bà nội đâu có phải muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi, chỉ là bảo tôi ở bên ngoài cho an toàn mà thôi.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng để giọng điệu được trấn tĩnh, nghiêm túc nói: “Bà nội, cháu chắc là không để bà mất mặt, cháu muốn hỏi bà một số chuyện.”
Sau đó, tôi bèn đem chuyện lấy được Định la bàn ra nói với bà nội, cùng với việc tôi ngâm cứu Trạch kinh.
Còn cả chuyện của nhà họ Cố, tôi cũng nói ngắn gọn một lượt.
Bà nội nghe hết xong, rõ ràng vô cùng kinh ngạc, đồng thời bà cũng rất kích động.
Liên tục nói tôi thành tài rồi, thành tài rồi, không ngờ tôi có thể tự học Trạch kinh được đến mức này.
Trong chuyện này, bà nội đầu tiên là kinh ngạc, hỏi tôi làm sao lại biết Trương Cửu Quái?
Sau khi tôi kể xong, bà lại giữ im lặng.
Sau đó trong điện thoại có một hai câu nói tôi nghe không rõ.
Phải đợi sau khi cắt âm bố tôi xong, bà nội cũng yên tâm cho tôi về thôn, đến lúc đó sẽ nói rõ ràng ra với tôi!