Chương 151. ĐẬP PHONG THỦY
[[ ]]
Tuy rằng lúc này tôi vẫn chưa tới con đập, nhưng tôi rất rõ, truy nguồn phong thủy, vạn sự ắt có đạo lý của nó.
Đặc biệt là con đập sông Dương này, chắc chắn không thể chỉ là chọn bừa một vị trí trên sông, là có thể bắt đầu chặn sông được.
Vào thời đó chắc chắn cũng đã lựa chọn phương vị của nó, mới có thể động thổ thi công.
Dùng Định la bàn xác định phương vị, có khi có thể phát hiện huyền cơ trong đó.
Trong lúc suy nghĩ, tôi cũng vội vàng khoác áo lên, đem Định la bàn cất đi xong, tôi lại do dự một chút.
Muộn như thế này ra dập sông, không chừng khả năng còn phải xuống nước, đến lúc đó chỉ mình Hà Thái Nhi ở trên bờ, tôi đem theo những thứ này, quá bất tiện.
Cuối cùng tôi bảo Hà Thái Nhi ra ngoài phòng đợi tôi, lấy lý do là thay quần áo.
Bà ta cũng chẳng nghi ngờ gì, ra khỏi phòng, còn tiện tay giúp tôi đóng cửa lại.
Tôi cũng chẳng phải là nghi ngờ gì Hà Thái Nhi, càng không thể nào nghi ngờ Lưu Văn Tam.
Chỉ là vạn sự đều cẩn trọng là nhất.
Đem ba quyển sách để vào trong bọc vải, cùng với mấy món đồ quan trọng như bàn tính vàng, đều đặt vào trong khe gỗ phía trong ở dưới gầm giường, ròi lại đặt rương gỗ lên đầu giường, dùng chăn đè lên trên.
Tôi cũng thay bộ đồ tiểu quái vải đay của Lưu Văn Tam vào bên trong, chỉ cầm theo mấy món đồ nghề kiểu như cái búa, đinh sắt, bàn chải sắt, dao găm, rồi mới bước ra khỏi phòng.
Bên ngoài, Hà Thái Nhi rõ ràng cũng đã có sự chuẩn bị, tôi ngó thấy bà ta lại còn cầm theo một cuộn dây thừng, thậm chí còn có thanh mã tấu Lưu Văn Tam mới có được!
Với chuyện này, Hà Thái Nhi cười cười, nhỏ giọng giải thích: “Trời tối đường trơn, nhỡ mà nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ, thì cũng dễ phòng thân.”
Trong lòng tôi khẽ than, quả nhiên, một người đàn bà bình thường có là bộ dạng gì, một khi chuyện đã liên quan đến con cái, đều sẽ trở nên vô cùng dũng mãnh.
Vội vã từ nhà rời đi, chúng tôi liền đi ra phía ngoài thôn.
Lúc này tôi cũng mới phản ứng lại, lẽ nào chúng tôi đi bộ ra sông Dương?
Sợ là còn chưa đến nơi, trời đã sáng rồi.
Hà Thái Nhi vừa hay cũng đang gọi điện thoại.
Đợi đến lúc chúng tôi ra tới cổng thôn, thì trong thôn có một chiếc xe hiệu Ngũ Lăng Hồng Quang đi ra.
Người lái xe, hóa ra còn là trưởng thôn!
Hơn nữa trưởng thôn còn chẳng hỏi gì cả, cứ thế chở chúng tôi ra khỏi thôn.
Ban đêm trên đường vô cùng vắng vẻ.
Bình thường mấy lần đi theo Trần mù dẫn đường âm, ấn tượng trong vô thức của tôi, là một khi về đêm, hai bên đường ắt sẽ có sương mù.
Trong sương mù ắt sẽ có người, đều nhìn chúng tôi với ý đồ xấu.
Lần này yên tĩnh như thế, ngược lại khiến tôi cảm thấy không quen.
Tầm lúc hơn mười giờ, chúng tôi tới đập Giang Đê!
Vừa dừng xe, trưởng thôn đã hoảng hồn, nói: “La âm bà, vợ Lưu Văn Tam... Không bình thường à, có người canh bờ sông kia!” Ông ta vừa dứt lời, đã đồng loạt có mấy ánh đèn trắng xóa chói mắt chiếu vào trong xe.
Mắt tôi sắp bị chiếu mù luôn.
Tiếp sau đó, là tiếng bước chân hỗn loạn, và một bên cửa sổ bị đập mạnh hai phát, một giọng nói không mấy thân thiện quát lên: “Lái xe tránh ra! Thời gian này, không được xuống sông Dương, bờ sông cũng không được có người!”
“Không muốn chết thì đi nhanh!” Tôi lấy một tay che mắt, nheo mắt đẩy cửa xe.
Lập tức mấy ánh đèn kia lại đồng loạt tắt luôn.
Một giọng nói ngạc nhiên, còn lẫn chút mất tự nhiên truyền lại.
“La âm bà? Là cậu?”
Giọng nói này có hơi quen quen, thị lực của tôi hơi hồi phục một chút, mới nhìn thấy trước mặt có tận mười mấy người đang đứng, dẫn đầu chẳng phải chính là Phùng Khuất sao?
Mấy người khác, cũng là đám thủ hạ hôm qua của Phùng Chí Vinh.
Lúc này bọn họ quả nhiên đang thủ bên bờ sông Dương.
Nghĩ lại chút, tôi cũng đã biết tại sao Phùng Khuất lại ở đây rồi.
Bình thường hắn đi theo đại thiếu gia nhà họ Phùng, Phùng Tường Lâu, lăn lộn chắc chắn phải tốt hơn so với những người bình thường khác của nhà họ Phùng.
Nhưng Phùng Tường Lâu chết rồi! Thì đấy là hắn không làm tròn bổn phận!
Phùng Chí Vinh không yêu cầu hắn đền mạng là chuyện tốt, vẫn còn được ở lại nhà họ Phùng, đã coi như là cho hắn ân huệ rồi.
Dù gì... Nhà họ Phùng nhà lớn nghiệp lớn, cũng là thổ hoàng đế của sông Dương.
“La âm bà, sao cậu lại tới đây? Lưu tiên sinh đâu?” Phùng Khuất gọi tôi một câu.
Lúc này Hà Thái Nhi cũng đã xuống xe, xách theo đồ.
Bà ta đứng sau lưng tôi chẳng nói gì nhiều.
Tôi hít sâu một hơi rồi mới nói: “Tôi ra sông xem xem, có chút chuyện cần làm, mấy anh không cần quản tôi, canh chừng người khác là được.” Chuyện canh chừng bên sông là do Lưu Văn Tam nói, rồi Phùng Chí Vinh mới hạ lệnh.
Tôi đến, bọn họ đương nhiên không chặn đường làm khó tôi.
Phùng Khuất đưa tay ra hiệu, những người kia đều tản đi.
Tôi cũng bảo hắn không cần đi theo, tôi phải lên trên đập có chuyện, Phùng Khuật nghe vậy mới rời đi.
Trưởn thôn lúc này mới hồi phục thần sắc, tôi bảo ông ta lái xe ra ở cùng một chỗ với người nhà họ Phùng.
Tôi và Hà Thái Nhi đi về phía con đập sông Dương.
Hôm nay ánh trăng rất lạnh, có điều không có sương mù cũng chẳng có sao, nên trông vô cùng cô tịch.
Lúc này tâm trạng của Hà Thái Nhi, rõ ràng cũng có thay đổi vài phần, âm trầm hơn nhiều, trong mắt toát lên vài phần đau thương.
Đi tới giữa con đập, cũng đại khái gần chỗ vị trí lúc trước vớt con gái Trần mù, hơi hướng lên trước một chút.
Hà Thái Nhi dừng lại, chỉ xuống mặt sông, hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Thập Lục, mày nhìn thấy cái xoáy nước kia không?” Tôi cúi đầu nhìn xuống dưới.
Quả nhiên, từ góc độ này, có thể nhìn thấy trên mặt sông có không ít xoáy nước.
Những xoáy nước này ngầm hướng xuống dưới, lần đó Trần mù chính là bị cuốn vào trong xoáy nước!
Lập tức, tôi rùng mình một cái.
Đại khái đã đoán ra, sợ là con trai của Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi, thông qua xoáy nước này nên mới xuống dưới chân đập?
Nếu đúng là như vậy, thì không dễ dàng lên được thật.
Bản thân xoáy nước đã chẳng phải là thứ người bình thường có thể xuống.
Trong lúc suy nghĩ, tôi cũng gật gật đầu, nói nhìn thấy rồi, sau đó tôi nói suy đoán của mình ra.
Mặt Hà Thái Nhi càng đau buồn hơn, gật gật đầu: “Thập Lục mày đoán không sai, con trai của dì với chú Văn Tam mày, đích thực là bị xoáy nước hút xuống dưới chân đập.”
“Chỉ có điều mày không đoán được một điểm, đó là chú Văn Tam mày từng xuống phía dưới xoáy nước. Lão nhìn thấy kết cấu ở dưới cùng của chân đập Giang Đê, vậy nên mới nói, con trai của bọn dì bị đè ở phía dưới đập.”
Mặt tôi hơi biến sắc một chút, nói: “Dưới xoáy nước, chú Văn Tam đều nhìn thấy rồi?” “Vậy chú ấy nhìn thấy cái gì?”
Tim tôi đập thình thịch nhanh dần lên.
Nếu như có chi tiết thế này, nói không chừng tôi đã biết phải làm thế nào rồi.
Bởi vì trong Trạch kinh cũng có bố cục thủy lợi phong thủy, chỉ có điều, lúc này tôi vẫn chưa dùng la bàn xem phong thủy, hơn nữa, chỉ đơn thuần nhìn bề mặt của con đập, thì cũng chẳng nhìn ra được bố cục ở phía dưới.
Bởi vì động thổ chỉnh thể của con đập yêu cầu đều tương tự nhau, cái khác biệt, chính là phương pháp xả nước ở phía dưới con đập.
Chỉ có điều, sau khi tôi nói xong, Hà Thái Nhi lại cười khổ một chút, lắc lắc đầu.
Bất lực nói: “Chú Văn Tam mày không chịu nói, lão chỉ bảo là không lên được, cũng từ hôm đó trở đi, bắt đầu nát rượu.”
Tôi im lặng, nhìn chằm chằm vào xoáy nước đó trên mặt sông.
Lưu Văn Tam đến Hà Thái Nhi cũng không chịu nói, có thể tưởng tượng, trong nhận thức của lão, chắc là đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Do dự mất mấy giây, tôi mới nói: “Dì Thái, cháu cần chuẩn bị một chút, sau đó xuống dưới xem xem, dì giúp cháu đi tìm mấy người nhà họ Phùng, kiếm một cái bình dưỡng khí qua đây được không?”
Sắc mặt Hà Thái Nhi thất kinh, bà ta lập tức lắc đầu: “Việc này chắc chắn không được! Mày làm sao xuống nước được? Chỗ bình thường thì không nói, đây là dưới xoáy nước, mày không được xuống!”
Tôi cười cười, nói: “Yên tâm đi dì Thái, dì chỉ cần giúp cháu tìm bình dưỡng khí về, cháu có tự tin.”
Nói xong, tôi cũng ngồi xổm xuống đất, nhặt một viên đá sắc nhọn lên, bắt đầu vẽ sơ đồ trên đất!
Thứ tôi vẽ, là mấy sơ đồ phong thủy cấu tạo của đập sông mà tôi nhìn thấy trong Trạch kinh!
.....,,.......
Lời dịch giả: Hôm nay 2/9, cảm ơn TracHon, ZoryNVT, tranvanducts, antlu92, KHOACAO, manonthemoon1, Mricevl đã đẩy kim phiếu cho truyện, cảm ơn thezumountainsaga đã đề cử và đẩy kim phiếu cho truyện. Ngày mai 3/9 mình sẽ tiếp tục up 6 chương vào 12-14-16-18-20-22h để kết thúc đợt bạo chương đầu tháng cầu tất cả này. Chúc cả nhà quốc khánh vui vẻ! Chúc Việt Nam sẽ vững vàng vượt qua đợt dịch này!