Chương 156. MÀY NHƯ THAN CHÁY, KHÔNG TAI CŨNG NẠN
[[ ]]
Trong cốt tướng có một câu nói, gọi là Mày như than cháy không tai cũng nạn!
Lưu Văn Tam tuy vẫn chưa xuất hiện tướng đột tử, nhưng lông mày lão đen đậm, giống như một cục than cháy đen vậy.
Mà đây cũng là điềm báo rất rõ ràng của việc tai nạn bị thương ngoài ý muốn!
Đồng thời cũng đại biểu cho việc, sau khi xuất hiện tướng mặt này, lý trí của con người sẽ bị sự bốc đồng thay thế.
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt của Lưu Văn Tam.
Sau đó giọng nói khàn khàn ngắt lời lão: “Chú Văn Tam, cho cháu mò cốt của chút một chút.”
Lưu Văn Tam lại lắc lắc đầu, lão cũng nhìn tôi rất sâu: “Thập Lục, đừng cản chú Văn Tam mày, bất luận mày nói gì cũng được, người thích hợp nhất để xuống vẫn là chú.”
Hà Thái Nhi lại cũng khẽ mở mồm: “Ông muốn đi mạo hiểm như thế à? Nếu như ông đứng mà xuống, rồi nằm mà ra, thì kể cả có đưa được con trai ra, sau này vẫn để tôi phải đưa thằng khác đi lễ hai người sao?”
“Bà dám?!”
Mặt Lưu Văn Tam lập tức thay đổi.
Lão trợn mắt nhìn Hà Thái Nhi, lập tức mặt tức đỏ hết cả lên.
Hà Thái Nhi mới gật gật đầu với tôi, rồi lại liếc Lưu Văn Tam một cái.
Tôi bước lên trước, nhanh chóng mò cốt cho Lưu Văn Tam.
Tuy rằng không kiếm được đầu lâu để luyện tập, nhưng tôi trên cơ bản vẫn có thể phân biệt được biến hóa của xương cốt.
Cửu cốt trên đầu Lưu Văn Tam đều không có dị biến, xương dịch mã đại biểu cho gia vận và sức khỏe cũng bình thường.
Trong lòng tôi có hơi thở phào một tiếng, nói: “Chú Văn Tam, không có chuyện gì lớn, chỉ có điều chú đúng là không được xuống sông.”
“Người xuống sông, ngoài tên ra, còn không được đem theo đồ vật kim loại.”
“Ban nãy trước khi chúng ta lên bờ, vẫn có quỷ nước cắn dây thừng, chú chắc chắn từng đắc tội với mấy thứ này.”
“Cháu đoán sự việc ngoài ý muốn này, sợ là có liên quan tới chúng nó.” Lưu Văn Tam nhíu chặt mày, vẫn muốn nói tiếp.
Hà Thái Nhi lại bất chợt nói: “Thập Lục, ban nãy mày nói, trong tên không có bộ chữ liên quan đến bát quái, thì sẽ cùng với Khổ Nhi ra từ vị trí quẻ Tốn, những tướng quẻ khác, thì sẽ đi ra theo hiển hiện quẻ của người sống?” “Đúng!” Tôi lập tức gật đầu.
Hà Thái Nhi khẽ nói: “Dì nhớ ban nãy mày còn nói, trong tên có Mộc, thuộc đại Mộc của quẻ Chấn, sẽ ra từ một chỗ khác, mày vẫn còn chưa phán đoán được là chỗ nào?” Tôi lại gật gật đầu, nhưng lập tức, liền xuất hiện một dự cảm không mấy tốt lành.
Hà Thái Nhi trịnh trọng nói tiếp: “Thế Thập Lục, mày tìm phương vị của quẻ Chấn ra đi, nếu như phương vị đó an toàn, dì xuống dưới chân đập, chắc cũng sẽ không vấn đề gì, đúng chứ?” Lập tức, thân người tôi đều cứng đơ lại.
Tôi lại muốn lắc đầu.
Hà Thái Nhi lại nói khẽ: “Thập Lục, dì Thái và chú Văn Tam đều tin tưởng mày, chuyện này đúng là không được để mày đi mạo hiểm, nếu như dì không được đi, dì cũng không gượng ép, như thế thì lại để chú Văn Tam mày đi, hoặc chúng ta đổi một ngày khác, tìm phương pháp tốt hơn rồi làm lại.”
“Mày xem như thế có được không?” Lời nói của Hà Thái Nhi như vậy, mới khiến tôi nhẹ nhõm được một nửa.
Tôi gật gật đầu: “Thế dì Thái, chúng ta cứ quyết định như thế đi! Cháu tìm phương vị của quẻ Chấn ra trước, sau đó chúng ta xem tình hình rồi tiến hành!”
Sau đó tôi lại nói tiếp: “Chấn là đại Mộc, đại Mộc đa phần nằm trên núi, núi ở rìa sông, lại gọi là Sa.”
“Chấn ngoại trừ phương vị ra, chắc còn là ở cạnh núi, vậy thì kênh dẫn nước này, cũng phải giáp núi mới đúng.”
Tôi cúi đầu nhìn xuống la bàn.
Lưu Văn Tam lại chỉ về hướng ban nãy chúng tôi đi tới, trầm giọng nói: “Chỉ có trên đường đến đây có một ngọn núi thấp, chú nhớ là bên đó đúng là có có một con sông nhỏ, được phân nhánh ra từ hạ du của sông Dương! Trên núi cũng còn không ít cây già, trước đây thợ đóng quan tài đều ra đó chặt cây, còn có một số xưởng đồ gỗ gia dụng nữa.”
Tim tôi đập hơi nhanh, thuận theo hướng chỉ của Lưu Văn Tam nhìn qua, lại đi đối ứng với phương vị trên la bàn.
Quả nhiên, hướng bên đó đúng là vị trí quẻ Chấn!
“Qua đó xem xem!” Tôi lập tức quyết định.
Cùng vợ chồng Lưu Văn Tam đi qua bên đó.
Nhưng đột nhiên, tôi lại phát hiện ra một điểm bất thường, tôi với Lưu Văn Tam đều vội vã bước đi.
Nhưng sao Hà Thái Nhi vẫn chưa theo cùng chứ?
Lúc này sự chú ý của Lưu Văn Tam đều ở phía trước, không hề có phản ứng gì.
Tôi vụt dừng bước đứng lại, quay đầu nhìn một cái.
Không nhìn không sao, nhìn một cái, mặt tôi lập tức biến sắc luôn.
Hà Thái Nhi đúng là không đi theo chúng tôi!
Ở chính giữa con đập, bà ta đã cõng bình dưỡng khí lên lưng, đeo mặt nạ lên, đang buộc dây thừng vào thắt lưng...
Giây tiếp theo, giọng nói của tôi cũng thay đổi theo, lập cập nói: “Chú Văn Tam, nhanh đi ngăn dì Thái lại!”
Đồng thời, tôi gào lên một câu: “Dì Thái! Dì làm cái gì thế?!”
Câu gào này, trực tiếp hình thành hồi âm bên trên con đập!
Hà Thái Nhi giật mình ngẩng đầu lên, nhưng bà ta lại nhanh tay nhanh chân trèo qua lan can thành đập!
Lúc này Lưu Văn Tam cuối cùng cũng phản ứng lại, lão chửi một câu: “Đ-t! Con ngu này!”
Tiếp đó lão liền lao vọt về phía giữa con đập!
Tôi cũng hoảng hồn, vội vàng chạy lên trước.
Hai chúng tôi đều muốn ngăn Hà Thái Nhi lại!
Nhưng, dù gì cũng đã đi ra xa hơn một trăm mét, lúc này mới phát hiện, đã muộn mất rồi...
Tôi với Lưu Văn Tam mới đuổi quay lại được nửa đường, Hà Thái Nhi hoàn toàn không đoái hoài đến chúng tôi, thân người vẫn kiên quyết đến cùng, nhảy xuống bên dưới chân đập!
Chỉ nghe tùm một tiếng! Rõ ràng là bà ta đã rơi vào trong nước!
Mặt Lưu Văn Tam đã sốt ruột đến tái đi, lão vụt đứng lại, trừng mắt nhìn tôi nói một câu: “Thập Lục! Mày ra chỗ phương vị của quẻ Chấn! Đi qua đó canh chừng! Dì Thái mày đúng là quá đáng! Nó điên rồi! Chú đuổi theo nó!”
“Nếu như chú đuổi kịp thì lôi nó lên! Nó làm lớn chuyện lên rồi!”
Nói xong, Lưu Văn Tam ben đẩy tôi một phát, xong cũng vội vàng lao về phía giữa con đập.
Lão kéo một cuộn thừng dưới đất lên, cuộn một phát vào thắt lưng, rồi tùm một phát nhảy xuống nước...
Sau khi tôi phản ứng lại, trên thành đập rộng rãi này... Cũng chỉ còn lại mỗi một mình tôi...
Lúc này tôi đúng là hoàn toàn cuống cuồng lên.
Lưu Văn Tam thế này đuổi kịp kiểu gì được? Xoáy nước hút xuống dưới, Hà Thái Nhi chỉ cần không phản kháng, sẽ xuống chân đập một cách dễ dàng!
Giây tiếp theo, tôi rùng mình một cái, lập tức tỉnh táo lại.
Phải nhanh chóng tới chỗ kênh dẫn nước ở chỗ quẻ Chấn! Bảo đảm chỗ đó là an toàn!
Nếu không, thì mới đúng là làm to chuyện lên thật!
nếu như chỗ đó an toàn, nói không chừng chỉ là có nguy mà không có hiểm...
Đương nhiên, lúc này tôi cũng gần như sốt ruột phát điên lên, chỉ còn có thể an ủi mình như thế này...
Tôi gần như co giò lao về phía trước, có điều cũng phải chạy bảy tám phút, mới chạy xuống khỏi thành đập, lao về phía chân ngọn núi thấp ở hạ du phía sau đập.
Tôi một phát liền nhìn thấy, con đập sông Dương, hóa ra là hình móng ngựa đôi!
Mặt trước mặt sau đều là hình chữ U!
Ở tại vị trí này, ở chỗ giống như chỗ bến tàu, cũng đích thực có một cái lỗ hổng.
Bên dưới lỗ hổng có một kênh dẫn nước...
Đây là kênh dẫn nước ở phương vị của quẻ Chấn, lớn hơn nhiều so với phía trước, trong đó dòng nước cũng chảy xiết hơn nhiều.
Nước xả ra từ lỗ hổng, ào ào ạt ạt, vô cùng gấp rút.
Chỉ có điều khiến mặt tôi biến sắc là, bên trên đầu kênh, trồi rất nhiều bè được ghép từ cây gỗ, đại bộ phận trên đầu đều dựng lên từng hàng cọc gỗ nhọn hoắt, phần đỉnh đầu cọc hoàn toàn được vót nhọn như đầu bút vậy.
Cách làm này không khác gì làm hàng rào...
Nếu như lúc nữa Lưu Văn Tam không ngăn kịp, để Hà Thái Nhi bị đẩy ra từ đây...
Thì kể cả người lúc ở dưới nước không bị gì.
Va vào hàng rào bè gỗ này, cũng sẽ chết ngay tại chỗ!