Chương 161. MỐI TRẮNG XUYÊN MỒ, BẠCH HỔ TRỘM XÁC
[[ ]]
Tôi trầm ngâm một lát.
Đối với bản thân tôi mà nói, tôi không không thích nợ tình nghĩa.
Phùng Chí Vinh là người thông minh, câu nói đó của ông ta cũng rất đúng.
Người làm ăn không lợi không dậy sớm, nếu không phải tôi và Lưu Văn Tam có chỗ cần dùng đến, ông ta e là cũng sẽ chẳng để thủ hạ giúp chúng tôi như vậy.
“Phùng gia chủ, ông cần tôi làm việc gì? Đối với Âm thuật của ông nội tôi, tôi chỉ hiểu chút ít bề mặt, chưa chắc đã có thể giúp ông làm tốt.”
Tôi cũng thật thà có gì nói nấy, hơn nữa tôi cũng quyết định, nếu như việc mà Phùng Chí Vinh bảo tôi làm, mức độ nguy hiểm quá lớn, tôi không đảm bảo chắc chắn được, thì vẫn cứ phải tạm thời cự tuyệt, sau này trả nợ tình nghĩa của ông ta sau.
Phùng Chí Vinh nheo mắt cười cười, nói: “Giúp nhà họ Phùng tôi chuyển mộ tổ, điểm Âm trạch, để nhà họ Phùng tôi gia nghiệp hưng thịnh thêm trăm năm!”
“Những năm nay thành phố Nội Dương phát triển rất nhanh, mười mấy năm trước khu bến tàu sông Dương này đã không cần đến Phùng Chí Vinh tôi nữa, tôi bán bến tàu đi, thu gom việc làm ăn, đầu tư không ít công thương nghiệp, có điều gia tộc cũng chỉ đủ tiếp tục duy trì, cũng khó tránh khỏi thua lỗ, thực lực đã kém hơn trước nhiều.”
“Tôi muốn nhà họ Phùng lại hưng thịnh một lần nữa! Năm đó nếu không phải lúc tôi tìm tới ông nội cậu, ông ta đích thực nói rõ không còn thời gian, không giúp tôi được, thì giờ nhà họ Phùng đã sửa Âm trạch gia tộc từ lâu.”
“Trên một khía cạnh khác nói lên, không phải ông ta không thể giúp tôi! La Thập Lục, tôi cũng tin cậu có bản lĩnh đó!”
Phùng Chí Vinh càng nhìn tôi, ánh mặt sáng rực.
Tôi ngẩn ra một chút.
Việc này thì cũng chẳng phải là chuyện phiền phức và nguy hiểm gì.
Chỉ là điểm Âm trạch, chỉ là tốn chút thời gian mà thôi.
Trong Trạch kinh nhiều nhất chính là bố cục Âm trạch, giống như Triều dương trạch mà Trần mù muốn xây.
Cũng là một loại của Âm trạch, tên đầy đủ là Tế quỷ Triều dương trạch mười nhà mười phương pháp!
Âm trạch tuy trong đó có một chữ “trạch”, nhưng không có nghĩa đó là nhà ở.
Cổ ngữ có nói: “Cổ chi táng giả, hậu y chi dĩ tân, táng chi trung dã, bất thụ bất phong, tang kỳ vô số.” (Nghĩa: tang lễ thời cổ, chỉ dùng củi phủ dày lên người chết, chôn ở nơi hoang dã, bên trên không vun đất thành mồ cũng không dựng bia mộ, thời gian tang lễ cũng không có kỳ hạn)
Sau đó theo sự thay đổi của thời đại, bắt đầu có phần, mộ, khâu (gò chôn), chủng (phần mộ), lăng, những thứ này có một tên gọi chung, đó chính là Âm trạch!
Tôi hít sâu một hơi, gật gật đầu: “Phùng gia chủ, việc này tôi có thể làm, nhưng bản lĩnh của tôi về mặt điểm mộ xem huyệt, còn kém rất xa so với ông nội tôi, số lần thực tiễn của tôi cũng không nhiều, chỉ có thể cố gắng làm tốt hết sức giúp ông.” Phùng Chí Vinh mắt lập tức sáng lên, trên mặt ông ta toàn là nét cười.
“La Thập Lục, cậu quá khiêm tốn rồi, có điều người trẻ, cũng cần phải khiêm tốn, mới có thể càng có bản lĩnh được!”
Tôi không biết phải tiếp lời thế nào cho phải, hai câu nói này của Phùng Chí Vinh sắp tâng bốc tôi lên tận mây rồi.
Do dự một chút, tôi mới nói: “Phùng gia chủ, đối với nơi mà ông muốn chuyển mộ, ông có ý định gì không? Ông còn phải đưa tôi đi xem khu mộ tổ cũ của nhà họ Phùng, tôi mới có thể xem có chuyển được không, rồi phải chuyển thế nào.”
Phùng Chí Vinh gật đầu lia lịa: “Cái này chắc chắn là phải xem rồi, cụ thể nơi an táng tôi không dám tùy tiện quyết định, có điều những năm nay, nhà họ Phùng cũng mua mấy khu bảo địa phong thủy không tôi, cậu xem đi xem mộ tổ nhà họ Phùng trước, hay đi xem bảo địa trước?”
Tôi trầm ngâm một lát, nói: “Đi xem khu mộ tổ trước, rồi đi xem nơi định chuyển mộ xây Âm trạch.”
Bình thường khi chôn cất, có rất nhiều quy tắc và kiêng kỵ.
Trước khi đọc Trạch kinh tôi không biết, sau khi đọc xong tôi cũng biết rõ không ít.
Người được táng hưởng sinh khí, sinh khí ở đây nói đến, chính là long khí.
Chỉ cần chọn đúng đất lành, rồi chuyển hài cốt, cũng không cần phải kiêng kỵ thời gian mà người chết mất lúc đó nữa.
Chỉ cần trong tương lai khi chôn cất lại, chọn chuẩn thời điểm hạ táng là được.
Đế vương cổ đại khi xây dựng lăng tẩm, từng có một số tạm để quan tài ba năm năm năm, hoặc là chôn trước ở một nơi, rồi lại chuyển mộ một lần, cũng là bởi nguyên nhân này.
Đây cũng là hai yêu cầu quan trọng nhất của Âm trạch, giờ lành và đất lành!
Trong lúc tôi suy nghĩ, Phùng Chí Vinh cũng đưa tôi rời khỏi nhà họ Phùng, lên một chiếc xe, đi ra khu mộ tổ nhà họ Phùng.
Lúc này là tầm mười một giờ, khu nội thành bắt đầu có chút kẹt xe.
Mãi tận lúc mười một giờ hơn năm mươi phút, xe mới dừng lại bên ngoài một khu mộ viên ở ngoại ô phía bắc thành phố.
Nhà họ Phùng có tiền, thêm việc cũng chẳng phải đến tận đời Phùng Chí Vinh mới khiến nhà họ Phùng phát triển thành thổ hoàng đế, tích lũy của đời trước cũng chiếm một phất rất lớn.
Khu mộ tổ mấy chục năm trước đã có quy mô sơ khai, thậm chí còn có người chuyên canh gác cổng vào khu mộ viên.
Sau khi xuống xe, Phùng Chí Vinh mới đột nhiên nói: “La Thập Lục, tôi nghe nói cậu cũng biết xem tướng mặt, đúng không?”
“Uhm, hơi biết một chút.” Tôi thành thực trả lời.
Ánh mắt Phùng Chí Vinh sáng rực, bất chợt nói một câu: “Thế cậu giúp tôi nhìn một cái, xem tôi có còn có con cái được nữa không?”
“Cái này...” Tôi hoàn toàn không ngờ đến việc Phùng Chí Vinh lại bất ngờ hỏi câu này ở trước khu mộ tổ.
Đây vốn dĩ cũng không phải là chuyện khó khăn gì, rất dễ giải quyết.
“Phùng gia chủ ông ngẩng đầu, tôi xem xem cung Âm chí của ông.” Tôi mở mồm nói luôn.
Phùng Chí Vinh ngẩn ra một lát.
Tôi chỉ vào phía dưới con mắt mình, chỗ vị trí bọng mắt, sau đó nói: “Cung âm chí cũng là Cung tử nữ, ở chỗ này.”
Phùng Chí Vinh lúc này mới ngửa mặt lên.
Tôi hơi nhíu mày lại nhìn vào vị trí cung Âm chí của ông ta, đồng tử hơi hơi co lại một phát.
Cung Âm chí của Phùng Chí Vinh, tuy rằng không được coi là căng đầy, nhưng cũng không tối đen, lẽ ra không phải là tướng tuyệt tự.
Tôi hít sâu một hơi, hỏi: “Phùng gia chủ, ông chỉ có đứa con trai duy nhất là Phùng đại thiếu gia thôi sao?”
“Cung Âm chí của Phùng gia chủ ông rất bình thường, không thể nào tuyệt hậu được.” Trên mặt Phùng Chí Vinh có vài nét vui mừng, nói: “Ý của cậu, là tôi vẫn có thể sinh con được nữa? Đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Có vấn đề gì à?”
Tôi khẽ thở dài một tiếng, nhưng cũng chẳng giấu giếm Phùng Chí Vinh, nói: “Tuổi già mất con, thường sớm được thể hiện trên tướng mặt, mệnh là do trời định, trong mệnh của ông đích thực vẫn sẽ có con cái, tuyệt đối sẽ không để nhà họ Phùng tuyệt hậu, nhưng, Phùng đại thiếu gia, cũng chẳng có mệnh chết trẻ.”
“Phùng gia chủ ông không chỉ cung Âm chí bình thường, vị trí gian môn cũng căng đầy, hai mắt cũng thon dài như lá liễu, môi cũng sáng bóng không nếp rãnh. Tất cả những tướng mặt này đều nói lên việc, Phùng đại thiếu gia sẽ không chết trẻ, thậm chí còn là quý tử!”
“Lại nhìn hai bên má của Phùng gia chủ sáng bóng, xương gò má không cao, môi dày, không phải là người khắc nghiệt, những năm nay ở thành phố Nội Dương cũng không xảy ra chuyện nhà họ Phùng làm việc ác, ngược lại đều chỉ nghe đến một số việc thiện.”
“Nhà tích thiện ắt có phúc báo, nhà tích ác ắt gặp tai ương, nhà họ Phùng tích thiện tích đức, tướng mặt của Phùng gia chủ cũng lợi cho con trai một, cái chết của Phùng đại thiếu gia, e rằng không chỉ đơn giản là tai nạn ngoài ý muốn.”
“Nếu như có người nhắm vào nhà họ Phùng, nhắm vào ông, thì sợ là còn cần phải chú ý, cho dù sau này có con cái nữa, cũng phải cẩn trọng.” Tôi nói tốc độ rất nhanh, hơn nữa nói cũng rất chắc chắn, chi tiết.
Nếu Phùng Chí Vinh đã cho tôi xem tướng mặt, thì phải phụ trách đến cùng.
Đây cũng là nhân quả liên quan, nếu như tôi biết có vấn đề, mà lại không nói, sau này Phùng Chí Vinh tuyệt hậu rồi, tôi cũng sẽ chịu một số ảnh hưởng.
Sau khi tôi nói xong, mặt Phùng Chí Vinh lập tức biến sắc.
Ông ta không chỉ thần sắc sầm xuống, trong mắt càng là sự phẫn nộ không ngừng.
Thậm chí toàn thân đều đang hơi hơi run rẩy.
“Hóa ra lại có kẻ hiểm độc như thế, ám hại tôi, để Phùng Chí Vinh tôi tuyệt hậu?” “La Thập.... La tiên sinh, tôi sẽ thận trọng, cảm ơn đã nhắc nhở.”
Phùng Chí Vinh đã thay đổi cách xưng hô, không còn gọi tôi bằng tên nữa, mà gọi thêm hai chữ tiên sinh.
Rất nhanh đã vào trong khu mộ viên, đại để đều có thể nhìn thấy phần mộ của người trong gia tộc họ Phùng, đều là gạch đá màu xám xếp thành, có chỗ thì dùng gạch đen đặc thù, còn có một số được xây thành hình vòm tròn.
rất nhanh, trong tầm mắt tôi liền nhìn thấy một ngôi mộ.
Đây có lẽ là mộ mới, nằm ở phía rìa khu mộ viên, bia mộ cũng tương đối đơn giản.
Bên trên chỉ có mấy chữ: “Phùng Tường Lâu chi thê, Vương Phùng Thị chi mộ, sinh năm Đinh Mão tháng Tân Hợi ngày Tân Tỵ giờ Ngọ, tuổi thỏ. Mất năm Định Dậu tháng Mậu Thân ngày Ất Mùi giờ Tý.”
Đồng tử mắt tôi co mạnh lại một phát.
Không chỉ bởi đây là mộ vợ của Phùng Tường Lâu, mà còn vì, trước khi hắn chết hai tháng, vợ hắn hóa ra đã mất trước rồi...
Ngoài ra, càng là bởi vì tôi nhìn thấy phía trước bia mộ của vợ hắn, hóa ra có mấy con mối trắng đang bò...
Lập tức mặt tôi liền biết sắc, nhanh chóng lấy Định la bàn ra, cúi đầu xuống nhìn phương vị của ngọn núi này!
Giây tiếp theo, trên trán tôi mồ hôi rỉ ra từng giọt to đùng!
“La tiên sinh, có vấn đề gì à?”
“Núi này, trong hai mươi bốn hướng núi là núi Tỵ, năm nay là năm Đinh Dậu, người chết năm Đinh Dậu, kỵ táng Quý Đinh Nhâm Bính Tỵ Hợi! Nếu không sẽ thành Bạch Hổ trộm xác!”
“Phùng gia chủ, lẽ nào nhà ông chôn người, cũng không tìm bạch sự tiên sinh xem sao?”
Mặt Phùng Chí Vinh lúc đó cũng biến sắc, trong mắt ông ta cũng có vài phần bất an, nói: “Làm sao lại thế được? Người nhà họ Phùng mất chôn vào khu mộ tổ, chắc chắn cũng sẽ tìm tiên sinh xem.” “Gia nghiệp nhà họ Phùng tôi, cũng sẽ không tìm người bừa bãi.”
Tôi nhíu chặt mày, tiếp tục hỏi: “Là bạch sự Trương bảo chôn ở đây?”
“Phùng đại thiếu gia cũng chôn ở chỗ này rồi?” Bởi vì hôm trước chính là bạch sự Trương chủ trì tang lễ cho Phùng Tường Lâu, tôi mới hỏi thẳng ra như vậy.
Phùng Chí Vinh lại lắc lắc đầu, nói con trai ông ta không chôn ở bên trong khu mộ tổ, bởi vì bạch sự Trương đưa ra rất nhiều lời nói.
Cụ thể những thứ đó ông ta cũng không hiểu rõ, bản thân thì định đi tìm Lý Đức Hiền hỏi xem, rồi xử lý sau.
Bây giờ có tôi ở đây, hỏi tôi thì chắc là cũng chuẩn không sai, thêm việc nhà họ Phùng cần chuyển Âm trạch mộ tổ, cũng có thể đợi sau này chuyển mộ cho con trai ông ta sau.
Phùng Chí Vinh cũng không ngừng nghỉ, tiếp tục nói, lúc con dâu ông ta xảy ra chuyện, chính là tìm Lý Đức Hiền xem ngày hạ táng.
Lý Đức Hiền cũng là phong thủy sư tương đối có tiếng ở thành phố Nội Dương, chắc là cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.
Chỉ có điều hai hôm nay Lý Đức Hiền không ở thành phố Nội Dương, thêm việc con trai ông ta chết quá bất ngờ, không đợi được, mới lùi một chút, tìm bạch sự Trương.
Mặt tôi lại lần nữa biến sắc.
Lý Đức Hiền không có vấn đề?
Vấn đề của Lý Đức Hiền, to cực luôn!