Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 172. LŨNG TẠI SƯỜN NÚI, KIM CHÌM ÂM TỤ!

Chương 172. LŨNG TẠI SƯỜN NÚI, KIM CHÌM ÂM TỤ!


[[ ]]
Ở khu bảo địa phong thủy vô chủ kiểu này, muốn sửa phong thủy của nó, thì phải có hành động lớn.
Không phải là chỉ cần sửa đổi một chỗ nào đó là có tác dụng đâu.
Lý Đức Hiền còn chưa có bản lĩnh lớn như thế, tuy rằng có sương mù nên không nhìn rõ thế núi, nhưng tôi có thể dùng Định la bàn phân biệt, long mạch ở đây tuyệt đối không có vấn đề gì.
Chỉ có điều, những bóng người ở trong làn sương mù, khiến người ta vô cùng sợ hãi, duy chỉ có lúc dẫn đường âm, bọn chúng mới xuất hiện.
Nếu không phải đưa theo người chết, thì làm sao có thể khiến chúng tôi bước vào đường âm được?
Mặt Phùng Chí Vinh lập tức hơi biến sắc một chút, ông ta mất tự nhiên nói: “Ở phía sau, xe vừa đến... Tôi sợ đợi chút nữa chúng ta tìm thấy huyệt nguồn mà ban nãy cậu nói, nhỡ lại xảy ra vấn đề gì, nên cứ bảo bọn họ đến đây luôn...”
Đồng thời, Phùng Chí Vinh giơ tay lên chỉ.
Tôi quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên ở phía sau xe của chúng tôi, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc xe nữa!
Lúc này, chiếc xe đó vừa mới dừng lại, cửa xe đột ngột bị mở ra.
Bước xuống xe là mấy người nhà họ Phùng, người nào cũng đô con, bản thân chắc đều có bộ dạng hung hãn, vậy mà lúc này sắc mặt lại tái nhợt cả.
“Gia chủ... Cả quãng đường chúng tôi tới đây, đều rất quái dị, toàn là sương mù.”
“Mà bên đường kiểu gì còn có người... Nửa đêm rồi. Rốt cục là người hay là quỷ đây?!”
Mấy người đó chạy đến trước mặt Phùng Chí Vinh, vô cùng sợ hãi nhìn quanh bốn phía.
Trên trán tôi toàn là mồ hôi.
Mấy người này chỉ nhìn tướng mặt, thì đích thực không phải là dạng mạng yếu.
Thêm nữa mấy người đàn ông dương khí nặng, nên mới có thể lái xe đến tận đây, nếu đổi thành chỉ có một tài xế, sợ là trên đường đi đã gặp chuyện từ lâu rồi.
“La tiên sinh, việc này nên làm thế nào?” Phùng Chí Vinh bất an nhìn ra bên lề đường.
Tôi cắn răng nói một câu: “Chú Trần không có đây, rất khó xử lý, bọn họ không làm theo quy tắc mà đưa xác chết đi xa được như thế cũng đều dựa vào việc mạng cứng, chúng ta lại còn muốn đưa xác chết lên núi, thì sẽ tương đối phiền phức...”
Vào thời điểm này, trong làn sương mù ở bên đường, mấy bóng người kia đã có người bước ra ngoài.
Bọn họ cũng chẳng phải đi về phía chúng tôi, mà ngược lại bước về phía chiếc xe kia.
Lòng tôi càng lạnh ngắt.
Trảm quỷ đao có thể trấn áp hai cái xác kia, thêm đám không biết là người hay là quỷ này qua nữa, sợ là trảm quỷ đao cũng phải gãy.
Thế nhưng đúng vào lúc này, ngao sói đột nhiên lại tru dài lên một tiếng, tinh thần của nó bất chợt như hồi phục lại không ít, lao về phía cạnh xe!
Lập tức, mấy người kia sợ hãi bỏ chạy tán loạn vào trong lớp sương mù ở bên đường.
Thịch thịch thịch! Tim tôi như đang đập ở chỗ cổ họng.
Tôi rất rõ, đây là do ngao sói đang uy hiếp đám quỷ kia.
Lúc này chúng tôi bắt buộc phải lên núi ngay, còn phải nhanh chóng tìm ra huyệt nguồn nơi long khí tụ tập để đặt hai xác chết kia xuống, nếu chúng bị mấy cái thứ trong sương mù này chạm vào, thì to chuyện hẳn.
“Phùng gia chủ, bảo bọn họ khiêng xác chết với xương cốt ra, chúng ta lên núi!” Trên trán tôi gân xanh nổi cộm hết lên, nghiêm giọng nói.
Phùng Chí Vinh lập tức hạ lệnh.
Ở trên xe của chúng tôi, và chiếc xe vừa mới tới kia, đại khái còn lại tầm chục người.
Bọn họ quay lại bên xe, khiêng hai xác chết kia xuống.
Tôi lúc này mới phát hiện, xác chết đã bị nhét vào trong hai chiếc túi đựng xác màu xanh, trảm quỷ đao thì bị buộc ở giữa hai cái túi.
Trái phải mỗi bên đều dính chặt với một cái túi đựng xác, có tác dụng trấn áp.
Chỉ có điều, sau khi xác chết rời khỏi xe, sương mù ở xung quanh đột nhiên trở nên dày đặc hơn nhiều....
Cũng chẳng biết sương mù là do đêm khuya rồi, hay do hai bộ xương cốt hắc sát này lại gây ra biến đổi gì nữa.
Tôi cắn răng bước lên trước, kéo khóa ở trên đầu túi đựng xác xuống.
Khiến đồng tử mắt tôi co mạnh lại là, trên đầu lâu của con dâu Phùng Chí Vinh, Vương Tiểu Yến, đã đen xì cả mảng.
Trên mặt cháu trai ông ta, Lâm Minh, cũng bắt đầu hơi có lông đen xì mọc ra.
Dưới ánh trăng, một cái đầu lâu đen xì xì, một gương mặt người chết trắng bệch có lẫn chút lông đen, đừng hỏi trông rợn người đến mức nào!
“Có ngao sói bảo vệ! Chúng ta lên núi!”
“Phùng gia chủ, mấy người phải theo sát bên cạnh tôi và ngao sói, tuyệt đối không được rớt lại!”
“Ngoài ra nhớ kỹ lời dặn của tôi!” Tôi cố nén hơi thở gấp gáp lại, trịnh trọng nhìn Phùng Chí Vinh.
Ông ta gật gật đầu, tôi cũng quay đầu nhìn quanh một lượt mười mấy người kia, trịnh trọng nói.
“Người chết hỏi đường đầu nhìn sau, tiền bạc thế mạng chặn người (đi) đường. Giờ trời tối đến ghê người, chúng ta lại đem theo xác chết, nên giờ là đi trên đường của người chết.”
“Trong quá trình lên núi, nếu như có người ở sau lưng hỏi chuyện, đừng quay đầu, cũng đừng trả lời! Kể cả trả lời trong đầu cũng không được!”
“Trả lời rồi, thì khả năng là sẽ mất mạng luôn. Ngoài ra tiền và vật phẩm trên mặt đất, cũng không được nhặt, kể cả có là một cục vàng to như đầu chó rơi trên mặt đất, cũng nhớ kỹ không được nhặt lên!”
Gặp nhiều chuyện rồi, tuy Trần mù chỉ dặn dò tôi có một lần, nhưng tôi vẫn nhớ kỹ trong lòng.
Chỉ có điều, lúc này chúng tôi đi trên con đường âm đã mở.
Nhưng lại không có người mạng cứng như Trần mù tới dẫn đường.
Tuy rằng có ngao sói, nhưng tôi vẫn cứ có một thứ cảm giác tương lai mờ mịt...
Hơn chục người kia đều đưa mắt nhìn nhau rồi gật gật đầu.
Mấy người đến sau không phải trải qua vụ sụp lún ở nhà họ Cố, rồi nước ở sông ngầm phun lên.
Ánh mắt bọn họ nhìn tôi, rõ ràng chẳng mấy tin phục, càng nhiều hơn chỉ là sự sợ hãi.
Mấy người còn lại thì gật mạnh đầu, trong mắt đều là sự tin tưởng chắc chắn.
Phùng Chí Vinh lúc này, cũng chẳng còn thứ thần thái mọi việc đều nắm trong tầm tay của vị thổ hoàng đế sông Dương nữa, núp phía sau lưng tôi, vẻ sợ hãi không che đậy nổi.
Tôi lại thở dài một tiếng, duy trì hơi thở bình ổn, sau đó thuận theo đường đi, bước qua phía chân núi.
Kỳ thực, mấy câu nói của Trần mù khi dẫn đường âm tôi đều nhớ.
Canh giờ này là gì tôi cũng biết.
Nhưng tôi không dám hô loạn lên.
Mạng của Trần mù, cứng như lửa thiêu vậy.
Mạng của tôi tuy cũng cứng, cũng rất nặng, nhưng mạng của tôi thuộc mạng đại âm, tôi chỉ sợ hô sai cái gì, sẽ tạo thành phiền phức lớn hơn!
Lúc này có lẽ cứ giữ im lặng một chút, có ngao sói ở bên cạnh, còn có trảm quỷ đao, chúng tôi chỉ cần nhanh chóng tìm ra huyệt nguồn nơi long khí hội tụ, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Chỗ này vốn là cuối đường của một lối rẽ ra từ đường quốc lộ, lên trước mấy bước, là đến chân núi.
Đường hẹp đi, ngược lại sương mù càng dày đặc lên.
Bầu trời đêm đen thẳm, ánh trăng trở nên mờ đi, bên trong làn sương trắng dường như bất cứ lúc nào cũng có thể có một bàn tay thò ra vậy.
Tôi bước đi trên đầu, cái đuôi ngao sói không ve vẩy nữa, mà dựng đứng lên hơi hơi đung đưa, nó đi cũng không nhanh.
Vừa đi, tôi vừa cúi đầu xuống, nhìn vào Định la bàn trên tay.
Lúc này kim chỉ chìm xuống, chứ không phải hỗn hợp kim xoay và kim nghịch giống như lần trước ở khu mộ viên nhà họ Phùng.
Tôi lau bỏ mồ hôi trên trán.
Đầu kim chìm xuống gọi là kim chìm, đại biểu cho việc xung quanh tuy có âm khí, nhưng không phải là đại ác, mà là xung quanh có thêm người chết oan hoặc chết ngoài ý muốn, sẽ khiến cho người bình thường cảm thấy bức bối khó chịu...
Nhưng tôi vẫn không dám thả lỏng người.
Cứ thế bước nhanh lên trước, tốc độ của ngao sói cũng không hề giảm...
Điểm đến của tôi là chỗ sườn núi!
Ngọn núi này, thế núi uốn lượn lên xuống, con sông chảy trước núi là tiểu minh đường, sông Dương ở phía ngoài là đại minh đường.
Còn bản thân ngọn núi thì thuộc Lũng long!
Huyệt nguồn Chi vị của Chi long mạch, ở nơi cao nhất của núi.
Còn Lũng, thì ở chỗ sườn núi! Có Định la bàn, tôi chỉ cần đến chỗ sườn núi, là có thể tìm được vị trí long khí hội tụ, tàng phong nạp khí.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất