Chương 182. KIM ĐỐI THIỆN ÂM, NGƯỜI ĐÃ KHUẤT
[[ ]]
Tiếng rung của wechat hoàn toàn khác với kiểu rung của cuộc gọi đến.
Tôi mò điện thoại ra, trong lòng có chút hỗn loạn và căng thẳng.
Có điều, khi nhìn thấy không hề có thông báo tin nhắn mới, mà chỉ là một lời mời kết bạn, lập tức khiến lòng tôi hơi có chút hụt hẫng.
Đồng thời, tôi cũng có chút nghi hoặc, tôi chẳng đưa số điện thoại của mình cho mấy người, ai lại thêm wechat của tôi được?
Mở lời mời kết bạn kia ra, tôi nhìn một cái, đầu mày nhíu chặt lại.
Người gửi lời mời kết bạn với tôi kia, hình đại diện là một cái hình bát quái.
Người cùng nghề?
Tôi càng chẳng cho người cùng nghề nào số điện thoại cả.
Giây phút đó, tôi liền thấy có chút hoài nghi, người này chẳng lẽ là Lý Đức Hiền.
Tôi không đồng ý kết bạn, mà từ chối luôn.
Nếu đúng là Lý Đức Hiền thật, thì tôi không muốn phải nhiều lời với lão, lão chỉ giỏi gây sự, chẳng có gì tốt đẹp cả!
Tất cả đều đã được sắp xếp thỏa đáng, cứ ngồi yên đợi lão ló mặt ra là được.
Nhưng chẳng được mấy giây, lời mời kết bạn kia lại được gửi tới.
Bên dưới còn có một lời nhắn kèm theo: “Cậu là môn đệ của Thiết khẩu Kim toán?” Tim tôi đập đánh thịch một cái.
Về chuyện của Trương Cửu Quái, ngoài Lưu Văn Tam biết, Trần mù biết ra, thì chẳng còn ai khác biết nữa...
Bao gồm cả Lý Đức Hiền, lão cũng tuyệt đối không biết.
Tôi lập tức bấm chấp nhận.
Tiếp đấy tôi nhắn lại một tin: “Anh là ai?” Phía bên kia hiển thị đang nhập tin nhắn, có điều qua tận mấy phút, mới có một tin nhắn gửi lại.
“Sư phụ của cậu Trương Cửu Quái, nợ tôi một quẻ, thầy cũng như cha, cậu phải thay tôi bói một quẻ.” “Anh từ đâu mà biết được tôi?” Tôi lại gửi một tin nhắn qua.
Bên kia chỉ trả lời một tin: “Tôi sẽ tới tìm cậu.” Tiếp đấy tôi gửi một dãy hình biểu cảm nghi vấn, đối phương đều không trả lời nữa.
Tôi thấy ngẩn cả người ra, lẽ nào là Lưu Văn Tam hay Trần mù kể về tôi với người khác? Cũng không thể có chuyện đó được!
Nhưng ngoài lý do này ra, tôi chẳng nghĩ ra được còn ai sẽ đi nói chuyện của tôi nữa.
Còn nữa, Trương Cửu Quái nợ kẻ đó một quẻ?
Tuy rằng tôi vẫn chưa thấy xác chết của Trương Cửu Quái, cũng vẫn chưa làm theo lời trong di chúc của ông ta, hành lễ dập đầu bái sư.
Nhưng tôi đích thực đã kế thừa Cốt Tướng, kế thừa Kim toán bàn, đúng thật đã coi như là đệ tử của ông ta.
Trong tướng thuật coi trọng định luật nhân quả, ông ta nợ người khác một quẻ thật, thì tôi phải đi bói.
Thầy cũng như cha, còn nửa câu sau kẻ đó không nói.
Cha nợ con đền.
Đương nhiên, tôi không thể nào coi Trương Cửu Quái như bố tôi được mà thôi.
Cũng chẳng còn tâm trí xem sách nữa, tôi tựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.
Trước lúc ngủ say, tôi vẫn còn vô thức đưa tay lên sờ xương dịch mã của mình.
Trên tướng mặt chỉ nhìn lướt qua trong chớp mắt không nhìn ra được vấn đề gì.
Sờ lên thì rõ ràng cảm nhận được xương dịch mã vẫn đang lún xuống.
Trên người tôi vẫn còn có chuyện chưa được ứng nghiệm, tôi đến cả ngủ, cũng đều trở nên cẩn trọng.
Nguyên một đêm, chất lượng giấc ngủ của tôi chỉ ở mức tầm tầm.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi tôi tỉnh dậy, liền đi cáo từ với Phùng Chí Vinh.
Phùng Chí Vinh không giữ tôi, chỉ nói để Phùng Khuất đi lái xe cho tôi, rồi lại cho Phùng Bảo và Phùng Quân đi theo bên người tôi, để phòng lúc cần đến.
Dù gì tôi cũng chỉ là một vị tiên sinh, nhìn trông thân thủ chẳng được bao nhiêu.
Tôi do dự một chút, nói Phùng Bảo với Phùng Quân thì thôi, chuyện tôi cần đi làm không mấy an toàn, có điều có thể để Phùng Khuất lái xe, chắc cũng chẳng phiền phức lắm.
Phùng Chí Vinh cũng không ép buộc, liền cho Phùng Khuất đưa tôi đi.
Vì việc này, nhà họ Phùng còn đổi riêng cho tôi một chiếc xe JEEP, tiện dùng khi vào thôn làng vùng núi.
Phùng Chí Vinh đích thực là một người thông minh, lúc trước tuy tôi không nói gì nhiều, nhưng chỉ đôi ba câu, ông ta chắc đã đoán ra tôi định về thôn.
Thậm chí Phùng Chí Vinh còn ra tận cổng tiễn tôi.
Trước khi đi, tôi dặn ông ta một câu, nếu như Lý Đức Hiền xuất hiện, thì chỉ cần phòng thủ chặt những kiến trúc phong thủy mà tôi dặn kia là được, bắt gặp lão, thậm chí có thể tóm luôn.
Để đề phòng bất trắc, người nhà họ Phùng cần chú ý an toàn, khu mộ viên cũng phải có người canh chừng từng giây từng phút.
Phùng Chí Vinh biểu thị đã rõ, một khi có vấn đề, ông ta cũng sẽ lập tức liên lạc với tôi.
Tôi lúc này mới bảo Phùng Khuất lái xe rời đi.
Lên đường đi về phía đường Hàng Giấy.
Hơn chín giờ, lúc đến phía ngoài đầu đường Hàng Giấy tôi liền xuống xe.
Cảnh hoang tàn đập vào mắt, khiến tôi cảm thấy giật mình.
Một con phố bán đồ tang lễ đang yên đang lành, giờ bị cháy thành một đám đen xì đổ nát.
Bản thân đường Hàng Giấy phần nhiều đều là những vật phẩm làm tang lễ như quan tài, hình nhân, nhà cửa còn là loại nhà cấp bốn, xà nhà toàn bằng cây gỗ nữa.
Làm sao chống được lửa lớn?
“Lão Lý Đức Hiền này, đúng là thứ không ra gì!”
Phùng Khuất đứng bên cạnh chửi một câu.
Tôi vội vàng bước vào phía trong đường Hàng Giấy.
Đợi đi tới cuối đường, chỗ vị trí căn Âm hồ trạch của Trần mù, tôi mới hơi thở phào được phân nửa.
Âm hồ trạch đích thực bị đốt cháy gần hết, từ phía ngoài đều có thể nhìn thấy cả hậu viện.
Trần mù bày một cái linh đường ở giữa hậu viện, dùng lá chuối tây dựng thành một cái giá đỡ, ở giữa linh đường đặt hai cỗ quan tài.
Một cỗ quan tài lớn, dài tầm một mét tám, một cỗ quan tài nhỏ, chưa tới nửa mét.
Quan tài mẫu tử đặt chồng lên nhau!
Bên cạnh quan tài, còn đặt một cái bọc.
Có điều, thứ khiến lòng tôi có chút buồn là.
Cái xe ba bánh rách nát của Trần mù, bị cháy chỉ còn lại cái khung xe không.
Ngao sói nằm bò bên cạnh cái xe ba bánh, hơi hơi ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy tôi xong, liền đứng dậy, vẫy đuôi chạy lại phía tôi!
“Chú Trần!” Tôi gọi Trần mù một tiếng.
Lão lúc này mới lững thững đứng dậy.
Đã mấy ngày trôi qua, Trần mù rõ ràng cũng hồi phục lại không ít, nhìn trông không khác gì so với trước.
“Chú tính thời gian, mai là đến ngày rồi đúng không?” Trần mù bước đến vị trí chắc là gian chính lúc trước của miệng hồ lô, tôi với lão mặt đối mặt.
Tôi gãi gãi đầu: “Phải phiền chú đi với cháu một chuyến, triều dương trạch, đành phải đợi sau khi chúng ta về lại mới xây được.”
Trần mù ừ một tiếng, sau đó nói: “Phải đưa Thanh Nhi với Viễn Quy đi cùng, quan tài đặt ở nhà mày, chú mới yên tâm.”
Tôi cũng không do dự nhiều, Trần mù làm việc chắc chắn có kế hoạch, liền lập tức gật đầu luôn.
Phùng Khuất thì đi ra phía ngoài, tìm người đến khiêng quan tài.
Tuy đường Hàng Giấy đã bị hủy, nhưng cũng có một số người đang dọn dẹp đống đổ nát.
Rất nhanh, quan tài đã được khiêng lên xe.
Tôi nói với Trần mù, giờ tý mới đến giờ.
Nếu như lão không có việc gì, tôi định bây giờ về thôn luôn!
Chúng tôi đợi ở ngoài cổng thôn, hết giờ tý một cái thì lập tức vào thôn!
Trần mù châm một điếu thuốc lá cuộn, lão hỏi tôi một câu: “Mày không gọi Lưu Văn Tam à?”
Đồng thời, lão cũng đưa cho tôi một điếu.
Tôi châm thuốc, bập một hơi, rồi mới nghiêm túc nói: “Chú Văn Tam vừa mới được cả nhà đoàn tụ, hơn nữa, ban đầu chú ấy từng nói, chú ấy chỉ có thể quản chuyện ở dưới nước, chuyện ở trên bờ như thế này, chú ấy cũng chẳng quản được.”
“Cháu đã nghĩ rồi, hay là không gọi chú ấy nữa, có nguy hiểm gì chúng ta có thể ứng phó, chú ấy cũng chẳng giúp được gì nhiều.”
Trần mù gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
“Chú không sao, mấy hôm nay cũng vẫn cứ đợi mày, nếu đã thế thì xuất phát luôn.”
Sau khi lên xe, Phùng Khuất liền lái thẳng xe đi về hướng thôn Tiểu Liễu.
Trên đường đi, trong lòng tôi căng thẳng một cách lạ thường.
Nhoáng một cái, tôi rời khỏi nhà đã được bảy bảy bốn mươi chín ngày!
Tất cả vẫn giống như mới phát sinh ngày hôm qua vậy.
Thời gian đi đường tốn mất tầm hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến cổng thôn Tiểu Liễu.
Tôi đặc biệt dặn dò, bảo Phùng Khuất không được vào trong thôn.
Xuống xe ở chỗ cổng thôn, đứng trên con đường thôn.
Tôi vươn vai thư giãn gân cốt.
Vô thức, tôi nhìn quanh bốn phía một lượt, trong lòng lại có một cảm giác kích động mãnh liệt.
Hơn nữa trên người, còn có tiếng rẹt rẹt phát ra!
Tôi nhanh chóng lấy Định la bàn ra.
Thứ phát ra âm thanh, hóa ra chính là kim chỉ của Định la bàn!
Tôi nhìn chằm chằm vào kim chỉ.
Nó sau khi chuyển động nhanh mất mấy giây, thì liền hình thành kim đối, chìm nổi lên xuống.
Cuối cùng chọc lên trên thành kim nổi, kim chỉ gần như có hiện tượng nhảy ra khỏi la bàn!
Kim nổi, có hai loại ngụ ý.
Một là có phúc thần hộ pháp, bảo địa long mạch, hoặc là nhà phong thủy đặc thù, thì mới xuất hiện.
Loại còn lại thì là thiện âm, thiện âm đại biểu cho người đã khuất của nhà mình....
Tôi mím môi, cúi đầu nhìn xuống mặt đường thôn.
Lập tức, cũng đã rõ nguyên nhân khiến mình thấy kích động...
Chỗ này là cổng thôn....
Ông nội tôi, đang ở dưới chân tôi!