Chương 190. LONG MẠCH TRẤN HUYẾT SÁT
[[ ]]
“Thập Lục, ông nội mày còn một bộ đồ nghề, cứ cất mãi, chưa từng lấy ra.”
“Đợi lúc nữa về nhà, bà lấy ra cho mày, mày ngắm thử xem có dùng được không.”
Tôi lập tức hiểu ra, ẩn ý trong lời nói của Trần mù, lão đang có sự ám chỉ!
Bà nội như vậy cũng là chỉ rõ ra rằng, tôi sẽ có cách!
Tôi nhíu chặt mày, trong đầu suýt nữa thì loạn cào cào lên, có điều rất nhanh cũng đã có chút tỉnh táo.
Cụ thể tôi vẫn chưa biết ông nội dùng thủ đoạn gì để trấn xác.
Dù gì trong tay tôi chỉ có Trạch Kinh và Âm sinh cửu thuật, ông nội tôi với tư cách là Âm thuật tiên sinh, chắc chắn sẽ có phương pháp trấn xác độc môn.
Sau khi nghĩ ngợi một chút, mặt tôi lại tái nhợt đi.
Tôi quay đầu, nhìn chằm chằm vào góa phụ Liêu ở trên giường.
Đích thực, hiện giờ không có ông nội để nói với tôi, cũng vẫn chưa nhìn thấy mấy thứ mà bà nội bảo do ông nội để lại.
Nhưng tôi đã biết phương pháp rồi, ít nhất có hai loại!
Nhưng tôi lại không xác định, có dùng được không.
Phương pháp thứ nhất là thuật thứ tám trong Âm sinh cửu thuật, sát thuật, dùng lông đuôi chấm máu mào gà!
Phải dùng gà trống hơn sáu năm tuổi, có thể phá mẫu tử sát, đoạt hai mạng của mẫu sát và âm thai.
Sau khi dùng sát thuật, nếu khiến mẫu tử sát hồn phi phách tán, tôi cũng sẽ nhận báo ứng trời phạt.
Phương pháp thứ hai, thì là dùng máu của bà đỡ âm linh, nếu âm thai sắp chết nhưng vẫn chưa chết hẳn, hoặc bà bầu vẫn còn hơi thở cuối cùng, thì có thể cứu mạng người. Sau khi dùng xong bà đỡ âm linh sẽ bị tổn thọ mười năm.
Rất nhanh, tôi đã phủ định phương pháp thứ hai.
Phương pháp kiểu này, cũng chỉ có thể dùng cho bà bầu còn chưa chết, thai nhi trong bụng vẫn còn sống, góa phụ Liêu tuy rằng vẫn còn hơi thở cuối cùng chưa tắt, nhưng đấy là khí thở của xác sống, thai nhi trong bụng đã chết từ lâu.
Chỉ là, phương pháp thứ nhất, sát thuật, tôi không xuống tay nổi.
Cho góa phụ Liêu và âm thai hồn phi phách tán?!
Chị ta chết đã vô cùng đáng thương rồi, khả năng lớn là trước lúc lâm bồn còn bị đánh, nên mới thành xác sống chết cũng không tắt thở.
Đã vậy rồi mà tôi còn dùng sát thuật, chẳng phải không có nhân tính sao?
Lúc học đại học, góa phụ Liêu còn đưa tiền và đồ cho bà nội tôi, nghĩ lại, e rằng chị ta là người duy nhất ở trong thôn đối xử tử tế với tôi.
Lúc này, Trần mù lại nhìn tôi vẻ nghĩ ngợi.
Đôi mắt màu xám trắng của lão, toát ra một cảm giác đánh thẳng tới tận tâm khảm tôi, giống như đã biết tôi nghĩ gì vậy.
“Bà nội, cứ về nhà trước đã, xem mấy thứ mà ông nội để lại.” Tôi khàn giọng mở mồm.
Hai chữ sát thuật, tôi không hề nhắc tới!
Tôi sợ nói ra xong, thì Trần mù sẽ bảo tôi đi làm luôn!
Lão tuân thủ quy tắc không sai, nhưng góa phụ Liêu oan ức lớn như thế, tôi thà đồng ý với việc oan có đầu nợ có chủ, cũng quyết không động tay làm góa phụ Liêu hồn phi phách tán!
Trừ phi có được một phương pháp dung hòa!
Nếu không, tôi quyết không để cho Lý Phương Ngọc và Trần Đại Đồng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!
Bà nội gật gật đầu, rồi bà lại nhìn sang Trần mù.
“Lão mù, bây giờ xử lý Tiểu Liêu thế nào? Cứ để nó nằm ở trong nhà thế này à?”
Trần mù trầm ngâm một lát, gật gật đầu: “Oán khí của xác sống rất nặng, cũng không được thấy ánh mặt trời, không được để nó tỉnh lại giữa ban ngày, nếu không tới lúc đó sẽ rất hung dữ, thậm chí không còn chút lý trí nào, nó bây giờ còn dựa vào chấp niệm mà giữ lại được vài phần lý trí.”
“Có điều đôi vợ chồng kia, thằng đàn ông thì không có tình nghĩa với góa phụ Liêu, phần nhiều là sợ hãi, còn con đàn bà thì nói không nghe, sợ là sẽ còn gây sự nữa, tôi ở lại đây canh chừng, bà với Thập Lục về nhà nghĩ cách, trước khi trời tối, nhất định phải tìm ra biện pháp giải quyết, nếu không, tôi với Tiểu Hắc cũng không trụ được.”
Trong mắt tôi không nén được chút lo lắng kia, có điều cũng không nói thêm gì nhiều, tâm trạng đều hóa thành sự chắc chắn.
“Bà nội, đi, chúng ta về nhà!”
Tôi với bà nội rời khỏi nhà góa phụ Liêu, Trần mù vẫn còn nhìn tôi một cái rất sâu.
Vội vã bước đi về phía nhà mình, lúc này trên đường thôn đã có không ít người qua lại, đại bộ phận là dân thôn đi làm đồng, còn có một số ngư dân từ sông Dương quay về.
Trồng hoa màu thì sáng sớm đi làm, ngư dân thì trời chưa sáng đã phải xuống sông thả lưới mới có thể ra bến tàu bán giá cao, duy trì kế sinh nhai.
Bọn họ nhìn thấy tôi, không một ngoại lệ, đều cúi đầu đi thật nhanh, không muốn có bất cứ giao tiếp gì với tôi.
Rất nhanh, tôi và bà nội đã về đến nhà.
Bà nội dắt tôi vào trong phòng bà, từ dưới ngăn gạch dưới gầm giường bà, lấy ra một cái hòm gỗ, hòm gỗ hơi nhỏ, chất gỗ đen bóng.
Trong lòng tôi hơi có chút căng thẳng.
Bà nội đưa cái hòm gỗ cho tôi, tôi hít sâu một hơi, mở ra.
Bên trong chất đầy ắp, để bao nhiêu đồ.
Tận mấy chiếc la bàn nứt vỡ, cùng với một chiếc Định la bàn đơn giản.
Sở dĩ nói là đơn giản, là bởi vì nó so với chiếc Định la bàn trong tay tôi, khác biệt rất lớn, một cái chỉ cần nhìn thôi đã biết tuyệt đối không phải vật tầm thường, còn cái kia thì biết ngay là hàng nhái thô sơ.
Ngoài ra, thì còn có một cây bút đen xì xì, và một cái nghiên mực màu đen đỏ.
Một xấp giấy vàng, cùng với mấy chiếc lông đuôi.
Mấy mảnh vỡ la bàn, và cái Định la bàn nhái kia, sợ là đồ thay thế mà ông nội dùng sau khi Mã Bảo Trung lấy Định La Bàn từ tay ông nội tôi.
Nghiên mực và bút, tôi nghĩ ngay đến trấn sát phù, tôi từng vẽ trấn sát phù, nhưng mãi chưa có cơ hội lấy ra dùng.
Cũng là bởi vì tôi cảm giác, cái tôi vẽ với cái bà nội từng lấy ra dùng, khác biệt rất lớn.
Xem ra, bắt buộc phải dùng cái bút và nghiên mực này, mới có thể vẽ ra được trấn sát phù thực sự.
Cuối cùng là lông đuôi, thì lại khiến lòng tôi thấy phức tạp.
Lông đuôi tổng cộng có chín cái, ba cái có thể đoạt một mạng của mẫu tử sát!
Ông nội ít nhất đã đoạt ba mạng....
“Thập Lục, bà không dùng được cách trong Âm sinh cửu thuật, bà cũng không muốn mày dùng. Ông nội mày năm đó, nhận không ít báo ứng.” Bà nội lúc này mới thở dài mở miệng.
Rồi lại bảo với tôi, bà nội không biết tôi đã nghĩ ra cách chưa. Có điều bà đã xem cái rương gỗ của tôi, bảy thuật đều gom đủ, chắc là cũng biết sát thuật.
Sở dĩ ban nãy bà không nói, cũng là vì không muốn Trần mù biết.
Bà thấy góa phụ Liêu quá thảm, không thể nhận tiếp kết cục hồn phi phách tán nữa.
Tôi rùng mình một cái, bà nội hóa ra lại nghĩ cùng một cách với tôi!
Lập tức, sự bức bối trong lòng tôi không còn nhiều như trước nữa.
Tôi gật gật đầu, nói với bà nội tôi đúng là có biết sát thuật, suy nghĩ của tôi cũng giống như của bà.
Bà nôi cũng có chút vui mừng, sau đó lại lấy mấy cái la bàn vỡ kia lên, tiếp tục nói với tôi.
Ông nội tôi năm đó trấn một số xác chết rất đáng sợ, khả năng không kém góa phụ Liêu chút nào.
Ông nội dùng la bàn đặt lên đỉnh đầu xác chết, sau đó đưa chúng lên trên núi, chọn một chỗ rồi chôn, sau đó la bàn sẽ nứt vỡ, xác chết cũng không bật xác tác quái nữa.
Khi đó ông nội tôi nói, la bàn trấn xác quỷ, đây là cấm thuật.
Ông nội lại tìm người làm mấy chiếc la bàn nhái, để sử dụng cho cấm thuật này.
Có điều không lâu sau, người làm la bàn nhái cũng chết rồi.
Sau đó ông nội sợ mình sẽ hủy mất Định la bàn do sư phụ truyền lại, nên đem nó cho thằng ăn mày chó chết, vừa để tránh việc gã đến nhà tôi đeo bám, cũng vừa là một biến tướng của việc bảo tồn Định la bàn.
Tim tôi đập điên cuồng, cuối cùng cũng rõ, vì sao Định la bàn lại ở trong tay gã ăn mày chó chết.
Đồng thời, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc Định la bàn cuối cùng ở trong hòm, trong chớp mắt đã hiểu được phương pháp!
Dùng Định la bàn đi trấn xác, chọn nơi đất lành huyệt cát mà long khí hội tụ, dùng long khí của núi non, trấn áp huyết sát góa phụ Liêu này!
Chắc chắn sẽ thành công!
Rắc rối ở chỗ, tôi còn không biết thế núi long mạch ở quanh thôn như thế nào.
Ít nhất, tôi cũng phải tìm ra loại Lũng long mạch có đại tiểu Minh đường liền trục như của nhà họ Phùng.
Thời gian một ngày, cũng chẳng biết có đủ hay không.
Ngoài ra, tôi cũng hơi có chút sợ.
Người được chôn, hưởng sinh khí!
Góa phụ Liêu vẫn còn hơi thở cuối cùng, chị ta là xác sống, không được coi là chôn sống.
Chắc là càng có thể phát huy câu nói này đến cùng cực.
Điểm mấu chốt của vấn đề, chính là ở chỗ chị ta là xác sống.
Long mạch trấn xác cũng nuôi xác, khiến nó ngày càng lợi hại, đồng thời cũng trấn áp sát khí.
Xác sống sát khí ngút trời, chấp niệm cũng ngút trời, nhỡ mà tôi đem chị ta chôn vào đó xong, chị ta lại bò từ dưới đất lên.
Thì sợ là dưới vòm trời này, chẳng còn ai có thể đối phó với chị ta nữa!
Long mạch nuôi huyết sát, sợ là người cản giết người, thần cản giết thần!
Để tránh thứ hậu quả khủng khiếp này, vẫn cần phải để cho góa phụ Liêu tắt thở...
Nếu không, tôi cũng chẳng dám chôn!
Muốn cho xác sống tắt thở, thì cần phải đoạn được chấp niệm của chị ta.
Cũng có nghĩa là... Bắt buộc phải để cho góa phụ Liêu báo thù trước!