Chương 192. SÓI TRU QUỶ KHÓC, HUYẾT SÁT ĐÒI MẠNG
[[ ]]
“Mày lại là con đĩ ở đâu đến, dám quản chuyện bao đồng của thôn Tiểu Liễu?!” Lý Phương Ngọc không khách khí tý nào với Từ Thi Vũ, mặt ả lộ rõ nét dữ tợn.
“Trông bộ dạng tươi ngon mơn mởn ra, mà đi cùng với thằng âm sanh tử, quá nửa là cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì!”
“Tao khuyên mày một câu, đừng có cậy mình có được vẻ ngoài xinh đẹp, mà học người khác làm chuyện bao đồng! Có quan hệ với thằng âm sanh tử này đều chẳng có kết cục tốt đẹp đâu!”
Lý Phương Ngọc vẫn cứ tiếp tục chửi bới, cũng kêu gọi mấy người khác nhanh chóng hành động.
Ngao sói lúc này lông đều dựng ngược cả lên, nhe răng nhe lợi trợn mắt nhìn đám dân thôn kia.
Bảy tám người vào trong nhà, gần chục người vây lấy ngao sói, nhưng không dám lên trước động thủ.
Có một người huơ gậy gỗ một cái, ngao sói vồ một phát, cả cây gậy gỗ gãy luôn!
Càng khiến bọn họ sợ hãi hoảng loạn lùi ra sau.
Từ Thi Vũ bất chợt lại nói một câu: “Tôi không bảo chị nói cái khác, mà hỏi chỉ, góa phụ Liêu này, có phải do chị đánh chết không?”
Đôi mày của cô ta dựng ngược lên, thần sắc cũng có chút vẻ ép hỏi.
Đồng thời, Từ Thi Vũ cũng đứng chắn luôn trước cửa nhà.
Sắc mặt Lý Phương Ngọc càng tối sầm, ả nói một chữ cút, rồi trừng mắt nói với Từ Thi Vũ, là do ả đánh đấy thì làm sao? Là do bản thân con đĩ này không chịu nổi, chết rồi thì trách ai được?
Cũng tại chị ta ve vãn đàn ông, còn cố tình ễnh bụng ra, đòi bước vào nhà họ Trần nhà ả!
Như thế chết là đáng kiếp, vào thời trước là còn bị nhốt rọ cho trôi sông kìa!
Từ Thi Vũ gật gật đầu, cô ta ừ một tiếng, sau đó rút từ trong túi ra một chiếc kẹp da nhỏ, vẻ mặt bình thản mở ra, giơ lên trước mặt Lý Phương Ngọc.
“Bản thân chị đã nói được hết cả phân nửa như thế thì cũng tiết kiệm thời gian phá án, tôi là cảnh sát hình sự của Sở công an thành phố Nội Dương, xe cảnh sát đi phía sau, cũng sẽ tới nhanh thôi.”
Thân người Lý Phương Ngọc đột ngột cứng đờ, mặt ả trắng bệch ra.
Cùng lúc, những người dân thôn khác đều lùi ra sau tận mấy bước, cách xa Từ Thi Vũ cả mấy mét.
Đến cả mấy người đang vây lấy ngao sói, cũng mặt biến sắc, không dám động thủ nữa.
Lý Phương Ngọc thân người run rẩy, có điều ả vẫn càng miệng hùm gan sứa.
Ngược lại trợn mắt nhìn tôi một cái: “La Thập Lục, chẳng có mấy bản lĩnh, mà gan không nhỏ, còn biết tìm người giả làm cảnh sát à? Mày không biết tìm đứa nào giống tý sao? Một con nhãi con, mà tưởng dọa được tao à?” Dứt lời, Lý Phương Ngọc lại rút thắt lưng da ra, định đến quật Từ Thi Vũ!
Tôi nhíu chặt mày lại.
Ả Lý Phương Ngọc này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ả như thế, đúng thật là sẽ làm giảm bớt khó khăn khi phá án.
Nhưng cũng làm mất hết mặt mũi của thôn Tiểu Liễu, để cái câu núi nghèo sông ác ra dân cùn thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Lúc này Trần Đại Đồng đã hoảng hồn triệt để, kéo lấy Lý Phương Ngọc, khóc mếu nói: “Về nhà ngay đi... Cô đừng có ăn nói liên thiên nữa, cái gì mà đánh chết người với không đánh chết người! Giết người là việc phạm pháp đấy, có thể nói bừa thế được sao!?”
Trần Đại Đồng tuy nhu nhược, nhưng dù gì cũng là người từng ra ngoài học hành, cũng biết phân biệt chút ít.
Lý Phương Ngọc quật bốp thắt lưng da lên mặt Trần Đại Đồng, chửi một câu cút ra!
Tiếp đấy, ả lại đánh thẳng về phía Từ Thi Vũ.
Từ Thi Vũ hành động rồi!
Động tác của cô ta vô cùng ác liệt, chỉ lên trước đúng một bước, thuận tay bóp lấy cổ tay của Lý Phương Ngọc!
Tiếp đấy cánh tay cô ta trượt vào trong một phát, thân người trong chớp mắt đã vòng ra phía sau lưng Lý Phương Ngọc, dùng sức giật một cái!
Lý Phương Ngọc kêu lên một tiếng thảm thiết, một cánh tay đã bị bẻ quặt ra sau lưng.
Chưa đợi ả giãy giụa, động tác của Từ Thi Vũ lại càng nhanh hơn, tay còn lại kẹp luôn lấy cổ ả, một bên đầu gối thúc vào sau lưng Lý Phương Ngọc.
Rầm một tiếng vang lên!
Từ Thi Vũ cũng chẳng giữ sức!
Khuôn mặt hung tợn của Lý Phương Ngọc, lập tức tiếp xúc thân mật ngay với mặt đất, cả khuôn mặt đều bị đè xuống!
Tiếng la hét giống như tiếng lợn bị chọc tiết, vừa khó nghe vừa chói tai.
Trong lúc tiếng lạch cạch vang lên, Từ Thi Vũ lại rút ra một chiếc còng tay, trực tiếp còng Lý Phương Ngọc lại.
Lúc này, Lý Phương Ngọc vẫn còn vừa la hét, đồng thời vừa giãy giụa và chửi bới.
Trần Đại Đồng ôm lấy mặt, gã cũng sợ đần người ra, chạy lại nói đây là hiểu nhầm, vợ gã chỉ là ăn nói khó nghe một chút, chắc chắn không giết người.
Kể cả là có mâu thuẫn với góa phụ Liêu, hai người cũng có chút xô xát nhỏ, nhưng làm sao có thể lấy mạng người được?
Đầu mày tôi nhíu chặt, thay góa phụ Liêu thấy không đáng.
Chị ta bởi vì gã đàn ông trước mặt này, mà mang thai mười tháng, lại còn một xác hai mạng...
Nhưng Trần Đại Đồng giúp vợ không có gì sai.
Bởi vậy, tôi không nói gì thêm.
Từ Thi Vũ lạnh lùng nói, những lời ban nãy cô ta đều ghi âm rồi, bất kể bọn họ còn gì biện giải, đều đợi đến đồn cảnh sát rồi giải thích một thể sau!
Giây tiếp theo, tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi vang lên.
Trên mặt Từ Thi Vũ có thêm chút vui mừng.
Trần Đại Đồng bịch một cái, quỳ sụp luôn xuống đất.
Những người dân thôn khác cũng tháo chạy tán loạn, trong sân nhoáng cái chỉ còn lại tôi, Trần mù, Từ Thi Vũ, ngao sói, cùng với Trần Đại Đồng và Lý Phương Ngọc.
Lúc này Lý Phương Ngọc cũng không còn la hét nữa, ả ta chỉ còn không ngừng run rẩy, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, mặt mày cũng tái nhợt....
Từ Thi Vũ lấy điện thoại ra gọi điện, giống như tôi ban nãy, chỉ đường cho xe cảnh sát.
Lúc này tôi mới phát hiện, ánh mắt của Trần mù đang nhìn cửa sổ của căn nhà.
Tim tôi hơi đập mạnh lên.
Ngoảnh đầu nhìn một cái, trên trán lúc này mới rịn đầy mồ hôi, trên người cũng nổi đầy da gà.
Bởi vì... góa phụ Liêu vốn đang nằm trên giường, mà lúc này hóa ra đã ngồi dậy rồi!
Tuy rằng chị ta quay lưng về phía chúng tôi, nhưng cái cảm giác khiến người ta sợ hãi ấy, không hề giảm đi chút nào...
E rằng vẫn là do ban nãy động tĩnh quá lớn, khiến chị ta tỉnh lại...
Cũng vào lúc này, Từ Thi Vũ bất chợt nói một câu: “La Thập Lục, tôi ra phía ngoài đón xe cảnh sát, các anh ở đây canh chừng hai người này!”
Nói xong, Từ Thi Vũ vội vã bước ra phía ngoài cổng.
Cô ta không hề phát hiện vấn đề gì, cũng không quay đầu nhìn qua cửa sổ, rất nhanh đã ra khỏi cổng.
Dọc sống lưng tôi toàn là khí lạnh, ngao sói cũng rên ư ử một tiếng, có điều nó nằm bẹp xuống đất, cuộn tròn người lại, hoàn toàn không dám động đậy...
Tôi cắn răng, vốn định vào trong nhà.
Nhưng chớp mắt một cái... Góa phụ Liêu đã xuống giường rồi.
Chị ta bước đến cửa nhà, trên khuôn mặt màu đỏ thẫm, toàn là những đường vằn ngang nhỏ mịn....
Đôi con mắt đỏ au như sung huyết.
Trừng mắt nhìn chằm chằm Lý Phương Ngọc trên mặt đất.
Lại nhìn Trần Đại Đồng một cái, trên mặt chị ta, lại chảy xuống hai hàng huyết lệ!
Trần Đại Đồng sợ đến mức đái cả ra quần!
Nói thật, chân tôi cũng đang run cầm cập, bộ dạng lúc này của góa phụ Liêu quá rợn người...
Hơn nữa ban ngày ban mặt, chị ta đáng lẽ ra không dậy được mới đúng... Vậy mà vẫn cứ tỉnh lại...
Phiền phức này, chúng tôi làm sao mà trấn áp được?
“Trần Đại Đồng, mày lừa tao.”
Góa phụ Liêu mở mồm, giọng của chị ta thê thiết mà lại bị thương.
Chị ta lại vô cùng oán hận nhìn sang Lý Phương Ngọc: “Mày hại tao với con tao, tao cầu xin mày như thế, đứa bé vô tội! Mày vẫn cứ đánh vào bụng tao.”
“Mày, phải đền mạng!”
Lý Phương Ngọc mắt trợn ngược lên, tròng trắng sắp lồi cả ra ngoài, ả ta hóa ra sợ đến mức sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự!
Tôi nắm chặt nắm đấm, phải cố gắng lắm, mới có thể đứng vững.
Giọng khàn khàn nói một câu: “Chị Liêu, tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng tới rồi, sẽ xử theo pháp luật, chị còn phải sinh, đứa bé vô tội, đừng giết người.”
Góa phụ Liêu cười lên một cách thê thảm, cười mãi cười mãi, lại thành khóc, huyết lệ chảy ướt khuôn mặt!
Cái âm thanh ấy gần như xuyên thủng màng nhĩ, cũng xuyên thấu trời mây!
Giây phút đó, trời lại tối sầm cả xuống...
Trong chớp mắt mây đen tụ lại, gió thổi ù ù, lẫn với tiếng nước mưa lộp độp rơi xuống mặt đất!
Ngao sói cũng sợ hãi gào rú lên, rõ đúng kiểu sói tru quỷ khóc!
Góa phụ Liêu gằn từng câu từng chữ một, vô cùng đáng sợ: “Dựa vào đâu?!”
“Dựa vào đâu để cho nó được xử theo pháp luật? Nhỡ nó không cần phải chết! Thì con tao, chẳng phải chết vô ích sao?”
Ngay tiếp đó, ánh mắt chị ta cũng trở nên tĩnh mịch.
“Trần Đại Đồng, tôi biết anh cũng bị ép buộc, tôi sẽ đưa anh cùng lên đường, sau này, anh sẽ không còn bị con đàn bà đấy ngày ngày bắt nạt nữa!”
Trần Đại Đồng dập đầu bôm bốp trước mặt góa phụ Liêu, rồi kêu trời kêu đất, cầu xin góa phụ Liêu bỏ qua cho gã.
Gã chỉ là nhất thời háo sắc, đúng là không nghĩ nhiều đến thế...
Cũng vào lúc câu nói này vừa dứt, đột nhiên, cả sân đều yên tĩnh lại.
Tôi lập tức hiểu ra, hỏng rồi...
Gã lại đi nói, chuyện của gã và góa phụ Liêu, chỉ là nhất thời háo sắc?!
Cái gã Trần Đại Đồng này, còn sẽ gây ra loạn lớn nữa!