Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 200. THẰNG ĐIÊN QUỲ XÁC DƯỚI SÔNG

Chương 200. THẰNG ĐIÊN QUỲ XÁC DƯỚI SÔNG


[[ ]]
Trên người bọn họ mặc vest đen xì, trong tay đều cầm các loại như dùi cui điện, không cầm dao, cũng không có gậy sắt, nhưng đều cho người ta một cảm giác áp lực khó thấy.
Hai người dẫn đầu là Phùng Bảo và Phùng Quân.
Lần này, đám người mà Lưu Hiển Hách gọi đến hoảng hồn thật.
Tôi còn nghe thấy có đứa chửi đ-t, Phùng Bảo với Phùng Quân nhà họ Phùng đều đến rồi, đá phải tường sắt rồi...
Giây tiếp theo, Phùng Bảo giọng như chuông lớn hô lên một tiếng.
“Bắt hết lại cho tao!”
Hiện trường lại càng loạn cào cào, những người này cũng chẳng đánh nữa, mà cắm đầu chạy, thêm sự hỗn loạn của dân thôn, nên càng ầm ĩ.
Phùng Quân thì dẫn theo mấy người đến bảo vệ tôi và bà nội, cùng với Trần mù và Lưu Văn Tam, rời khỏi hiện trường.
Tôi cũng chẳng muốn ở lại đây thêm, liền vội đi về nhà.
Trước lúc đi tôi còn quay người lại nhìn một cái, thì phát hiện Lưu Hiển Hách dẫn theo thợ mộc Lưu chạy về phía núi đằng cuối thôn... Cái bộ dạng hoảng loạn ấy trông cũng vô cùng nhếch nhác.
Cho đến tận lúc về đến cổng nhà, lòng tôi mới coi như thở phào nhẹ nhõm.
Gã Lưu Hiển Hách này đúng là hung ác, hôm nay cũng coi như có kinh mà không có hiểm.
“Bà nội, bà không sợ chứ?” Tôi cũng này mới để ý hỏi bà nội được.
Bà nội tuy mặt tái nhợt, nhưng bà không thở dốc như tôi, vuốt vuốt ngực, rồi mới nói: “Năm đó hồi còn đi theo ông mày, gặp nhiều chuyện còn nguy hiểm hơn thế này nữa, còn có một lần bị đến cả trăm con mọc lông trắng vây lấy, mà bà nội mày còn chưa sợ kìa.”
Lúc này, mặt Trần mù lại biến sắc, gọi một tiếng: “Tiểu Hắc?” Tim tôi cũng đập thình thịch lên.
Cổng nhà mở toang, vốn dĩ lúc chúng tôi đi, thì đã đóng cổng rồi.
Nhìn qua lại trong sân, trên đất vẫn còn nửa con gà, là do ngao sói ăn còn thừa.
Những con gà khác đều trốn vào một góc, nhưng ngao sói lại không có đây.
Trong sân có thêm một cỗ quan tài.
Quan tài màu đen xì, bên trên còn quét không ít vôi, nhìn trông lạnh lẽo rợn người.
Ngoài chỗ đó ra, trên bàn ở trong gian nhà chính, còn đặt một chiếc chuông báo tang hàng mã.
Màu sắc xanh xanh đỏ đỏ, toát ra vẻ âm u đến cực điểm, đặc biệt là dưới ánh sáng đèn compact, càng thêm vài phần tang tóc.
Đồng tử mắt tôi co mạnh, bà nội thì một phát túm chặt lấy tay tôi.
Giọng nói của Lưu Văn Tam rất khó nghe.
“Ăn xong tiệc Hồng Môn, trong nhà vừa cho quan tài vừa tặng chuông*, Thập Lục, cái thôn Tiểu Liễu này đúng là không sống yên được.”
Thứ khiến tôi căng thẳng lại không phải là chuông và quan tài, mà là ngao sói.
Là ai tới nhà đưa đồ?
Ngao sói lại đi chỗ nào rồi? Bị kẻ đó bắt đi?
Muốn bắt ngao sói đi, chẳng phải dễ dàng.
Không phải tôi mù quáng tâng bốc thực lực của ngao sói, có thể đấu với quỷ quái, hắc sát cũng không trấn được ngao sói, kể cả bữa tiệc Hồng Môn ban nãy của nhà họ Lưu, cũng chẳng giữ nó lại được.
Trong lòng tôi không ngừng lo lắng, sau khi vào trong sân, cũng gọi hai tiếng Tiểu Hắc.
Sắc mặt của Trần mù, lúc này mới sầm xuống một cách hiếm thấy.
Tôi rất ít khi nhìn thấy Trần mù nổi giận.
Lão dường như lúc nào cũng có bộ dạng không bận tâm, hiếm có lần tâm trạng dao động, cũng là lần ở bên đập Giang Đê, cùng với lần đường Hàng Giấy bị Lý Đức Hiền đốt, xác chết của con gái và cháu trai lão bị bắt mất.
Giây tiếp theo, tôi vội vã ra cổng, đến xem chiếc xe mà Phùng Khuất lái tới.
Quan tài của Thanh Nhi và Trần Viễn Quy, không hề bị động tới.
Mục đích của kẻ này, chắc chỉ là đưa đồ cho tôi.
“Trần mù, ông đừng có mà hoảng hồn, ngao sói cũng dữ, chắc không việc gì đâu.”
Thời khắc then chốt này, Lưu Văn Tam cũng không đùa bỡn với Trần mù nữa.
Tôi thì lại không biết nên an ủi như thế nào.
Trần mù im lặng một lát, rồi bước ra ngoài vài bước, rời khỏi cổng.
Dưới ánh trăng, hành vi của Trần mù cũng tương đối quái dị, đầu tiên là đi một vòng phía dưới chân tường bao nhà tôi, rồi lại đi một vòng xung quanh.
Cuối cùng lão mới đi về, lúc này thần sắc lại dịu hơn nhiều so với ban nãy.
“Không phải bị người ta bắt đi, là nó tự đi theo, lại còn đái một bãi, làm ký hiệu. Đến đêm nó sẽ về, tới lúc đó sẽ biết là ai đưa quan tài đến.”
Nghe Trần mù nói như vậy, tim tôi mới đập thình thịch lên, cũng có đôi chút vui mừng.
Bà nội tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, Lưu Văn Tam nghe vậy mới gật gật đầu, lão cũng châm một điếu thuốc.
“Trần mù, không hổ là con ngao nhà ông nuôi, xem ra mạng cũng cứng, không đến nỗi để bị người ta hầm.”
Mắt nhìn ngao sói không sao, Lưu Văn Tam lại bắt đầu trêu chọc.
Tôi có chút dở khóc dở cười.
Trần mù liếc Lưu Văn Tam một cái: “Ban nãy mày mỗi cầm đao, không thấy động tay, cũng coi như là làm cảnh, bây giờ trời tối rồi, mày không giúp Thập Lục đi vớt bố nó về?”
“Từng hạ táng, lại bị quật mộ vứt xuống sông, không dễ vớt đâu.”
“Đừng có thành ở sông Dương không lật thuyền, mà lại chết ở sông Tiểu Liễu nhé, lúc còn sống mày giết bao nhiêu quỷ quái thế, chết rồi chắc chắn hóa sát, tới lúc đó tao cũng chẳng dám dẫn đường âm cho mày, lại phải ở dưới vũng sông làm quỷ nước.”
Trần mù nói xong, liền đi thẳng vào trong sân.
Tôi với bà nội đưa mắt nhìn nhau, Lưu Văn Tam càng bị bật cho liên tục lấy tay sờ trảm quỷ đao tận mấy lần....
Lão làu bàu một tiếng: “Tôi có hóa sát cũng là hóa bạch sát, chả có nhiều oán khí thế, chứ như ông, nói không chừng thì thành huyết sát gây họa một phương.”
Trán tôi liên tục rịn mồ hôi, trong lòng bó tay, Lưu Văn Tam với Trần mù nói thế mà chẳng sợ xui xẻo.
Giây tiếp theo, Lưu Văn Tam mới gọi tôi một tiếng: “Thập Lục, vai mày không sao rồi chứ?”
“Nếu không sao rồi thì đi với chú ra cổng thôn, đường thôn gần như thế, cũng chẳng cần lão Trần mù này dẫn đường âm, mày cõng bố mày về.”
Tôi hít sâu một hơi, gật gật đầu.
Lần trước là Lưu Văn Tam ban ngày cưỡng chế vớt bố tôi, lên cái liền trấn xác, trong đó chắc chắn cũng có kiêng kỵ.
Trên vai tôi tuy bị thương, nhưng cũng chỉ là xây sát ngoài da. Lúc này tôi cũng chẳng để ý đến được, liền biểu thị có thể đi luôn.
Còn vấn đề nhà họ Lưu, có người nhà họ Phùng nhúng tay vào rồi, chắc chắn sẽ báo rõ với tôi, tôi cũng không cần thiết phải ở nhà chờ.
Bà nội cũng không đi theo tôi và Lưu Văn Tam.
Nói với tôi là ở nhà đợi cùng với Trần mù, rồi tìm người mang quan tài với chuông đi vứt bỏ.
Cũng chẳng biết là ai đem đến, xui xẻo lắm, trong nhà mà không có người, sợ là sẽ lại xảy ra chuyện gì nữa.
Tôi với Lưu Văn Tam đi ra phía sông Tiểu Liễu ở cổng thôn.
Đường thôn tĩnh lặng, đi qua chỗ kia nhà họ Lưu ban nãy, chắc là người trong thôn đều về nhà hết rồi, cũng chẳng dám ra khỏi cửa.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã tới cổng thôn.
Đứng ở đầu cầu bên bờ sông, tôi nắm chặt nắm đấm, nghĩ lại những lời cứt đái mà ban nãy Lưu Hiển Hách nói, lại càng cảm giác uất ức, cũng thấy thằng làm con như tôi bất hiếu, đến xác chết bố tôi xảy ra chuyện, mà tới tận giờ mới có thể về được.
Lưu Văn Tam giãn gân giãn cốt một chút, rồi cởi bỏ áo khoác, bên trong mặc bộ đồ hành nghề của người vớt xác, bộ tiểu quái vải đay.
Sau khi buộc dây thừng lên xong, Lưu Văn Tam một phát nhảy luôn xuống nước.
Lão bơi hướng về phía bố tôi, dưới ánh trăng, mặt sông sóng nước lung linh, trông cũng yên lặng khác thường.
Đồng thời lúc này, tôi cũng cứ cảm giác có chút gì đó bất thường.
Vô thức nghiêng đầu sang nhìn, kết quả phát hiện ở phía dưới một cây liễu sát bờ sông chỗ không xa, có một gã đàn ông đang hướng về phía bờ sông quỳ lạy.
Trong tay gã còn bưng một thứ, là một bức tượng âm khí rần rần.
Ngoài ra, trước người gã có châm nến đỏ, còn đốt tiền giấy đỏ.
Nếu mà quỳ lạy châm hương thật, kỳ thực cũng chẳng có gì.
Nhưng khiến da đầu tôi tê rần là, kẻ đang quỳ này, lại quỳ về hướng của bố tôi!
Hơn nữa, tôi đã nhận ra, gã chính là thằng điên đó của nhà họ Vương!
......,,,.......
Giải thích từ dịch giả: “Tặng chuông” nguyên văn “Tống chung - 送钟”, đồng âm với “Tống chung - 送终”, mang nghĩa chăm sóc đưa tiễn người lâm chung.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất