Chương 230. THAI TRONG BỤNG ĐÁNH NHAU
[[ ]]
Về trấn vật, trong Trạch kinh cũng có một số ghi chép, nhưng lần đầu tiên tôi nhìn thấy là khi tôi mở cỗ quan tài màu đỏ ở trong nhà thằng điên nhà họ Vương đó ra.
Hơn nữa trấn vật mà Trạch kinh ghi chép, là những loại có thể dùng trong thế sông thế núi.
Còn trấn vật trong quan tài thì là dùng để trấn xác, những thứ đó tôi hoàn toàn không hiểu, chỉ có thể nhờ Trần mù giải thích.
Nghiêm khắc mà nói, trấn sát phù cũng là một loại trấn vật, gọi là tiểu trấn vật. Còn những thứ mà trong Trạch kinh ghi chép, thì là “đại trấn vật” rồi, đều là loại như tháp xây bên sông, “kim” chìm đáy nước, đúc tượng trên núi vân vân...
Một trong hai con sông mẹ lớn “Huyền Hà”, rất nhiều năm về trước bèn có “trâu sắt trấn sông” được khai quật.
Trấn vật của sông có hai loại, tháp bên bờ sông, “kim” dưới đáy sông!
Mà cái “kim” này không phải chỉ hoàng kim, vàng ròng, mà là chỉ hệ kim loại như đồng sắt vàng bạc.
Trong lúc tôi suy nghĩ, Lưu Văn Tam vừa thay quần áo, vừa nói: “Mấy thứ kỳ kỳ quái quái, nói thật, còn có chút giống như là quỷ nước.”
“Đều được dùng xích sắt xích lại, chắc là vùi dưới đáy sông, bị lật lên.”
Mí mắt tôi giật điên cuồng, trong lòng cũng kinh ngạc: “Quỷ nước? Dùng quỷ nước làm mẫu đúc tượng sắt, làm trấn vật?”
Nói xong, tôi liền im lặng không nói nữa.
Trên cơ bản trấn vật nhiều nhất lẽ ra là tượng trâu, bởi vì trâu tính điềm tĩnh, còn có một số dùng tượng rồng, dẫn đến việc tháp bên bờ sông, đều là lấy ngụ ý Bảo tháp trấn yêu sông, quỷ nước, tôi nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy giống như có tính cách điềm tĩnh cả, ngược lại là bạo ngược thích giết chóc.
Phía dưới sông Dương này, vấn đề nhiều thật.
Đặc biệt là trấn vật đều trồi ra từ đáy sông, thì là đại biểu cho việc con sông này sắp xảy ra chuyện rồi, đây cũng là một dạng điềm báo.
“Chú Văn Tam, cháu đỡ âm linh cho Tú Thanh, phiền chú lại xuống đáy sông chuyến nữa, lôi một “trấn vật” đã trồi ra lên đây được không?”
Trong lúc suy nghĩ, tôi lại mở mồm nói.
Lưu Văn Tam dừng động tác trong tay lại, cũng chẳng hỏi thêm tôi định làm gì, chỉ nói một chữ được, sau đó lại bắt đầu lái thuyền ra giữa sông.
Ánh mắt của tôi hướng lên trên người xác chết.
Sau đó nói một câu: “Phùng gia chủ, mấy người đều lên xe tránh mặt một chút, xe lái ra xa tý.”
“Bà bầu sắp sinh, nam nữ khác biệt, vẫn cứ tránh mặt một chút là tốt nhất.”
Phùng Chí Vinh lên xe xong, tài xế lùi xe ra sau đại khái tầm mấy chục mét.
Còn xưởng trưởng Châu thì không rời đi, gã ngồi xổm xuống bên cạnh xác chết âm thầm đau khổ, khẽ nói chuyện.
Tôi tới phía trước xác chết, nhìn chằm chằm đánh giá cái bụng của cô ta.
Chiếc váy liền thân màu đen, đối với việc sinh sản thì được cái rất tiện lợi, chỉ có điều mang bầu bảy tháng, âm thai còn rất nhỏ.
“Xưởng trưởng Châu, anh chắc chắn là thai long phụng, đúng không?” Tôi hít sâu một hơi, dò hỏi.
“Là thai long phụng, một trai một gái, khi đó bác sĩ có kiểm tra rồi, phát triển đều rất tốt, rất khỏe mạnh.” Nói rồi, xưởng trưởng Châu lại khóc, người đàn ông lớn chừng ấy, lại đẫm nước mắt.
Tôi cũng chẳng khuyên gã, chuyện này phải tự mình nghĩ thông, chỉ khuyên thôi cũng chẳng có tác dụng gì.
Từ trong rương gỗ, tôi lại lấy ra hai món đồ, một đôi tượng gốm xương mèo, cùng với một dây “liễu đới”.
Tượng gốm xương mèo tôi vốn đã dùng hết rồi, nhưng giờ trong rương gỗ lại có thêm mấy cái, chắc chắn là do bà nội để vào cho tôi.
“Liễu đới” thì là Liễu thuật trong Âm sinh cửu thuật, đối ứng với Liễu là rắn trong Gia tiên.
Liễu đới này bèn là làm từ da rắn, đem một tấm da rắn cắt thành năm sợi, sau đó dùng năm sợi này tết lại thành dây.
Liễu đới được dùng để trói các âm thai của ca bầu đa thai lại.
Nếu không, âm thai đa thai, tính cách nghịch ngợm, kết bè kết đảng lại thì khả năng sẽ xảy ra chuyện, liễu đới buộc chúng lại xong, thì sẽ có thể trấn áp.
Làm xong những công việc chuẩn bị này, tôi mới từ từ lật cái váy liền thân của xác chết lên.
Trên lớp da bụng căng tròn có đầy các vết rạn thai kỳ.
Vợ xưởng trưởng Châu, Tú Thanh, đã từng sinh con một lần, đây coi như là thai thứ hai.
Tuy là bảy tháng, tình trạng thông thường thì bụng lẽ ra không quá to, cũng giống như lần thứ hai khi tôi đi đỡ âm linh cho Tạ Ngọc Khiết, bụng cô ta rất nhỏ.
Nhưng bụng của Tú Thanh, thì tương đương với bụng của bà bầu mang thai mười tháng thông thường, nhìn trông ít nhất cũng phải bầu đến chín tháng.
Đây e rằng là do nguyên nhân bầu song thai.
Tôi khẽ dùng tay ấn lên phần da bụng, rồi lại tách hai chân của Tú Thanh ra.
Tách hai chân thì tương đối dễ, cô ta gần như không hề phản kháng, việc này ngược lại khiến tôi có chút ngạc nhiên.
Lần trước, chúng tôi liên tiếp hai lần đều không vớt cô ta lên được! Lần thức ba ép Lưu Văn Tam không dám vớt, đợi mãi gần hai tháng, mới tới vớt xác.
Tôi vốn cho rằng đây ít nhất cũng phải là bạch sát, đã chuẩn bị sẽ lấy trấn sát phù và bạch chiên trong rương gỗ ra trấn xác bất cứ lúc nào, kết quả đều không cần dùng đến?
Hít sâu một hơi, tôi hạ giọng lẩm nhẩm.
“Sinh hài linh, tránh dương quan.” “Thai đủ tháng, hồn đã toàn!”
“Đặt hối danh, mười hai tháng, cống nến hương, đỡ âm linh!”
Câu cuối cùng, dù tôi không cố ý, nhưng vẫn lại biến thành kiểu the thé chói tai rợn người, gần như xé rách bầu trời đêm!
Hai cái chân trắng nõn hơi hơi run rẩy, rất nhanh, bèn ló ra một cái đầu trẻ sơ sinh, âm thai nhỏ hơn rất nhiều so với thai thông thường, cũng chẳng phân biệt được là trai hay gái.
Chỉ có điều, nó vừa ló ra xong, lại đột nhiên từ từ rụt lại vào trong...
Ngay tiếp đó, lại là một cái đầu nhăn nhúm khác trồi ra.
Sự khác biệt trong đó rất rõ ràng, trên trán của một trong hai âm thai, còn có thể nhìn thấy một nốt ruồi.
Nhưng rất nhanh, nó cũng lại rụt vào trong.
Cứ đợi mãi tận mười mấy phút, đều chẳng có hiện tượng muốn sinh ra nữa.
Xưởng trưởng Châu bên cạnh đần người luôn.
“La âm bà... Đây là chuyện gì thế?” “Chẳng phải đều ra rồi à... sao lại rụt vào trong thế....”
Giọng điệu của xưởng trưởng Châu vô cùng bất an và lo lắng.
Tôi nhìn chằm chằm vào phần da bụng của Tú Thanh, lại giơ tay ra ấn hai phát, cũng chẳng có phản ứng gì.
Lại nhìn đôi mắt cô ta, bản thân cô ta cho người ta cảm giác là ngửa mặt nhìn trời, nhưng giờ lại cho tôi thứ ảo giác, là đôi mắt đang nhìn tôi vậy, tôi còn cảm nhận được tâm trạng đau khổ và chút cầu cứu, đang không ngừng lan tỏa trên người thôi.
Cô ta rõ ràng là muốn sinh đứa bé ra, nhưng hai cái âm thai này lại bắt đầu tranh nhau! Đều muốn tranh giành để ra đời trước, ngược lại khiến cả hai đều không sinh ra được!
“Xưởng trưởng Châu, thai long phụng khó sinh, hai đứa con chưa ra đời này của anh, đều muốn làm anh chị, chỉ có thể mổ đẻ thôi, anh chắc là có thể chấp nhận được chứ?”
Xưởng trưởng Châu cắn răng, khóc không ra nước mắt, gật gật đầu.
Tôi lấy con dao găm đỡ âm linh ra, sau đó rạch phần da bụng của Tú Thanh ra.
Da thịt đã trở nên rất mỏng, gần như chỉ cần rạch nhẹ một nhát, da bụng đã bị rạch ra một đường lớn.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, máu thịt đã khô đét từ lâu, chỉ còn phần bề mặt nhìn trông là bình thường mà thôi.
Trong ổ bụng đầy vết máu đen đã khô, có hai cái âm thai, gần như là đứa này dùng dây rốn quấn lấy cổ đứa kia.
Hai tay hai chân cũng đan xen vào với nhau, bộ dạng trông đúng là có vài phần hung dữ, rõ ràng là đang đánh nhau ở trong bụng!
Bọn chúng ban nãy lúc vừa mới ra, trên cổ làm gì có cái gì! Cũng mới chỉ có mấy phút thế này, mà đã tranh giành đánh nhau ở trong bụng rồi!