Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 32. TAO YẾU TAO CÓ LÝ

Chương 32. TAO YẾU TAO CÓ LÝ


[[ ]]
Nỗi vui mừng trong lòng nhạt đi không ít.
Cảnh sát nói chuyện với Cố Khai Dương xong, lại gọi tôi với Lưu Văn Tam đi lấy khẩu cung.
Đại khái cũng là hỏi vấn đề Từ Hồng Mai chết, tôi đem chuyện ban ngày ra kể đúng sự thật.
Lưu Văn Tam vì ban ngày không có mặt, chập tối mới đến khu nhà cổ họ Cố, nên cũng chẳng có gì để nói.
Còn người đàn bà bị người làm nhà họ Cố vây lấy kia thì không liên quan gì đến vụ án này, bọn họ không quản, cũng chẳng hỏi han nửa lời.
Tầm mười mấy phút sau, cảnh sát đem theo xác chết của Từ Hồng Mai rời đi.
Cách giải thích Từ Hồng Mai kinh động xác chết nên bị hại, phía cảnh sát rõ ràng không tin, lại còn giáo dục đám người làm nhà họ Cố một hồi, rằng đừng có giở trò mê tín dị đoan, rằng lưới trời lồng lộng thưa mà không lọt, chỉ cần là hung thủ giết người, thì chắc chắn không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật!
Còn chuyện tìm thêm manh mối, phải đợi đưa xác chết về kiểm tra mới có kết quả.
Trong mắt tôi, đến cuối cùng điều tra ra hung thủ đích thị là xác chết Cố Nhược Tầm, thì có ý nghĩa gì?
Đương nhiên, tất cả vẫn chưa có kết luận, tôi cũng không dám quá khẳng định.
Ngoảnh đầu nhìn sang người đàn bà bị đám người làm vây quanh.
Tôi hít sâu một hơi, nói với Cố Khai Dương: “Cố nhị đương gia, ông có tìm nhầm người không? Người này là đàn bà mà!” Cố Khai Dương trầm giọng nói: “La âm bà, Lưu tiên sinh, vào hậu viện đã, rồi để cô ta nói chuyện với hai vị, là sẽ rõ.”
Rất rõ ràng, khi Cố Khai Dương nói những lời này, mí mắt và da mặt đều đang run rẩy, như đang cố đè nén thứ gì đó.
Lưu Văn Tam còn cố ngoái nhìn theo hướng xe cảnh sát rời đi, rồi lại ngẩng đầu nhìn vị trí mái cổng.
“Cố nhị đương gia, cứ nói chuyện ở phòng họp khu tiền viện là được, hậu viện không phù hợp.” Lưu Văn Tam đột ngột nói.
Tôi thầm gật đầu, xác chết Cố Nhược Tầm đã thành thế kia, nếu có thêm chuyện gì kinh động đến cô ta nữa, sợ là cả Lưu Văn Tam cũng không xử lý được.
Cố Nhược Lâm cũng đến sau lưng Cố Khai Dương, nói nhỏ mấy câu.
Rõ ràng, đầu mày Cố Khai Dương giật giật mấy cái, tiếp đấy liền khàn giọng nói: “Được.”
Mọi người đến phòng họp ở căn nhà chính của khu tiền viện.
Ghế ngồi lành lạnh buôn buốt, người làm bê cốc trà gừng lên cầm cho ấm tay, xua đi một chút giá rét.
Cố Khai Dương ngồi vị trí ghế đầu, tôi và Lưu Văn Tam ngồi ở vị trí hai bên đối diện nhau.
Cố Nhược Lâm đứng phía sau Cố Khai Dương, những người làm còn lại đứng canh ở cửa, sắc mặt ẩn hiện nét phòng bị.
Cố Khai Dương có vẻ mệt mỏi: “La âm bà, Lưu tiên sinh, cô ta tên là Đường Tiểu Hoa.”
“Đường Tiểu Hoa, đem chuyện cô nói với tôi ra, nói lại một lần nữa, đừng giấu diếm gì.” Cố Khai Dương nói với Đường Tiểu Hoa.
“Ông chủ Cố, có thật là, sẽ không kiếm chuyện với nhà họ Đường tụi tui chứ?” Giọng nói Đường Tiểu Hoa khá thanh thoát, nhưng cũng đầy căng thẳng.
“Ừ, làm theo ban nãy tôi nói, và những gì La âm bà dặn dò, thì không gây chuyện với nhà cô.” Cố Khai Dương hơi cúi đầu, nhắm mắt, như là đang nghỉ ngơi.
Đường Tiểu Hoa dường như suy nghĩ một hồi, mới mở mồm nói: “Tui trước đây, làm quét dọn ở khu nhà này, mấy việc lau chùi vệ sinh bàn ghế, đều là tui làm.”
Cô ta chỉ chỗ tôi với Lưu Văn Tam, và Cố Khai Dương ngồi, tiếp tục nói: “Trước đây tui con hay đưa tiểu thư Cố Nhược Tầm vào thị trấn chơi, nhà họ Cố không đối xử tốt với cô ấy, để cô ấy ở khu nhà cổ này, đầu óc lại không linh hoạt, cứ như ở tù vậy. Không ai chịu đưa cô ấy ra ngoài.”
Tim tôi đập thình thịch, biết là Cố Khai Dương không có chuyện tìm nhầm người, Đường Tiểu Hoa, sắp nói đến điểm mấu chốt rồi!
Thần sắc của Lưu Văn Tam cũng trịnh trọng hơn nhiều, còn Cố Nhược Lâm thì mặt mày ngơ ngác.
Rõ ràng những chuyện này, cô ta đều không biết.
Đường Tiểu Hoa nói tiếp: “Tui có đứa em trai tên là Đường Tiểu Thiên. Nó cũng rất thích tiểu thư Cố Nhược Tầm. Nó có chút không dám ra ngoài, sau khi tui đưa tiểu thư Cố Nhược Tầm về, nó hay từ ngoài đồng về, giúp cô ấy chải đầu, chơi cùng với cô ấy.”
Nghe đến đây, mắt tôi hơi nheo lại.
Sự thảng thốt của Đường Tiểu Hoa cũng rõ thêm vài phần, cô ta vô cùng nghiêm túc nói tiếp: “Lần nào tui cũng lén đưa tiểu thư Nhược Tầm ra, bọn họ có thấy, cũng mắt nhắm mắt mở, không ai muốn quản đứa ngốc cả.”
“Thằng em tui cũng chẳng kiếm được vợ, tui dắt theo nó, cũng chẳng ai chấp nhận lấy tui, không kiếm được tiền sính lễ, hương hỏa nhà họ Đường coi như đứt đoạn, tui mới nghĩ, tiểu thư Nhược Tầm là con nhà giàu, nhà họ Cố có tiền, nếu mà thằng em tui với tiểu thư Nhược Tầm sinh được đứa con, thì tốt biết bao, nhà họ Cố chắc chắn nuôi được, hương hỏa nhà họ Đường cũng được nối dõi!”
Nói đến đây, biểu cảm của Đường Tiểu Hoa trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Dường như quyết định này, đã được cô ra suy nghĩ rất nhiều mặt!
Tiếp đó cô ta hơi chau mày, nói: “Tui vừa mới đưa ra quyết định này, quản gia đã không cho tui tiếp tục làm ở khu nhà cổ, nói tui ăn trộm đồ ăn trong bếp, nhưng đấy toàn là đồ ăn thừa, tui không mang về cho thằng em tui ăn, thì cũng chỉ đổ đi.”
“Cuối cùng hết cách, quản gia không cho tui đến nữa, tui nhớ phòng tiểu thư Nhược Tầm có một cái cửa sổ. Mới bảo thằng em tui trèo cửa sổ vào phòng, làm chuyện đó với cô ấy.”
“Tui cũng lâu lắm rồi không gặp tiểu thư Nhược Tầm. Thằng em tui bảo với tui, cô ấy cũng rất nhớ tụi tui.” Trong mắt Đường Tiểu Hoa có vài phần đau buồn: “Số cô ấy không tốt, bị đưa đến khu nhà lớn như thế này, mà cũng chẳng được hưởng phúc.”
Tôi nghe mà nhíu chặt mày, hóa ra Cố Nhược Tầm mang bầu, còn có nguyên nhân này!
Trong lòng có một cảm giác phức tạp khó nói, ngày phòng đêm ngừa, trộm nhà khó tránh!
Ngoài ra, cũng còn có sự thiếu quan tâm của Cố Khai Dương đối với đứa con gái ngoài giá thú, thường ngày không quản cũng không quan tâm, nếu không phải vì xảy ra chuyện khó sinh này, sợ là ông ta cũng chẳng quay về khu nhà cổ.
Cố Nhược Lâm mặt mũi đỏ gay, cô ta nắm chặt nắm tay, khóe mắt cũng đỏ lên, nước mắt lưng tròng. Ánh mắt cô ta nhìn Đường Tiểu Hoa có sự căm hận.
Đương nhiên, Cố Nhược Lâm hận cô ta chẳng có vấn đề gì cả!
Đường Tiểu Hoa tuy ánh mắt có sự sợ hãi, nhưng trong cách ăn nói của cô ta, không hề có chút ăn năn hối hận nào!
Ban đầu nói người làm nhà họ Cố không thích Cố Nhược Tầm, sau lại nói vì mình lấy cơm canh thừa mang về mà bị đuổi việc, cuối cùng nói số Cố Nhược Tầm không tốt, chết vì không có phúc!
Cô ta không hề có ý định thừa nhận trách nhiệm! Đây là điển hình của tao yếu tao có lý!
“Được rồi, không cần nói tiếp nữa!” Cố Khai Dương ngẩng đầu, tròng mắt nổi đầy mạch máu, sắc mặt có phần ảo não.
Đường Tiểu Hoa ngậm miệng, dè dặt nhìn tôi và Lưu Văn Tam.
“La âm bà, Đường Tiểu Hoa đã đồng ý rồi, âm thai đỡ ra xong thì mang về nhà cô ta thờ cúng, cũng dùng họ Đường đặt tên, chắc không vấn đề gì chứ?” Cố Khai Dương cũng nhìn sang tôi.
Tôi trầm ngâm một chút: “Cũng không có vấn đề gì lớn, có điều phải bảo Đường Tiểu Hoa dắt em trai cô ta đến, bảo cậu ta đặt tên, đỡ âm linh xong, để cậu ta đưa về nhà họ Đường.”
Nói xong, tôi cũng nhìn Lưu Văn Tam một cái.
Lưu Văn Tam cau mày, nói: “Cố Nhược Tầm tuy bị kinh động xác chết, nhưng cũng không chạy trốn, cô ta chắc muốn được chôn cất, nếu đã vậy, thì chôn cô ta vào khu mộ nhà họ Đường, như thế hàng năm cũng có người quét mộ.” Tiếp đó, lão dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Đường Tiểu Hoa: “Tao không dọa mày, cái chết của Cố Nhược Tầm, mày với thằng em mày phải chịu trách nhiệm chính! Nhà họ Cố không báo cảnh sát, là vì muốn chúng mày thờ cúng âm thai, nếu xảy ra vấn đề gì, thì không chỉ nhà họ Cố kiện chúng mày ra tòa, mà Cố Nhược Tầm và âm thai, cũng sẽ tìm chúng mày gây chuyện! Đến lúc đấy, là mất mạng đấy!”
Đường Tiểu Hoa lí nhí trả lời: “Dòng giống nhà họ Đường tụi tui, tụi tui chắc chắn đối xử tử tế, chết cũng thờ cúng, kể cả có là nhà nghèo, cũng nhận, chứ không học tập nhà họ Cố.”
Rõ ràng, thân người Cố Khai Dương run rẩy một cái.
Thân hình ông ta dường như còng đi mấy phần, rõ ràng ở tuổi trung niên, mà trông đã có nét già cả.
“Đường Tiểu Hoa, tôi cho vài người đi cùng cô, đưa em cô đến đây, nhân lúc trời còn chưa sáng, cho La âm bà đỡ âm linh.” Giọng Cố Khai Dương khàn khàn, xua xua tay.
Mặt Đường Tiểu Hoa lại có nét tươi tỉnh, đột nhiên hỏi một câu: “Thế ông chủ Cố, có thương lượng thêm chuyện nữa được không?”
Tim tôi chợt đập thình thịch, nhìn chằm chặp Đường Tiểu Hoa, trong đầu dấy lên dự cảm chẳng lành.
Đường Tiểu Hoa vô cùng nghiêm túc nói: “Có thể cho nhà họ Đường tụi tui một khoản tiền không?”
“Ban nãy tui nghe thấy rồi, nhà ông cho Từ Hồng Mai sáu trăm vạn, tiểu thư Nhược Tầm vào nhà họ Đường tụi tui, trong bụng cô ấy cũng là giống của thằng em tui, theo lý mà nói, thì em tui coi như vợ chết con chết, không được cưới vợ nữa, bản thân nó cũng không chịu cưới.”
“Tui cũng chỉ có cách tìm người ở rể, rồi sinh đứa nối dõi nhà họ Đường.”
“Nhưng nhà tui nghèo quá, chẳng ai chịu đến ở rể hết.”
“Tui cũng chẳng tham, không cần sáu trăm vạn, chỉ cần tiền đủ cưới rể là được.”
Cố Khai Dương nhìn chằm chằm Đường Tiểu Hoa, bàn tay cầm cốc trà gừng, các khớp ngón tay đều trắng bệch cả ra!
Sắc mặt tôi cũng vô cùng khó coi, Đường Tiểu Hoa rõ ràng trong lúc cảnh sát ghi khẩu cung, đã nghe thấy chuyện sáu trăm vạn!
Không ngờ cô ta vừa học vừa thực hành luôn, làm ra vẻ hết sức đáng thương, nhưng thực chất là vòi tiền nhà họ Cố!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất