Chương 50. GÀ ĐI LÙI, CHUỘT QUỲ LẠY, QUỶ CHUYỂN QUAN
[[ ]]
Trong chớp mắt, tôi đã chạy đến chân núi, đẩy mấy bà thím ăn mặc lòe loẹt đang múa ương ca kia ra.
Chạy đến bên cạnh quan tài, thở hồng hộc ôm lấy ngực, nói với Liễu Chí một câu: “Người không được chôn ở đây.”
Liễu Chí vốn đang cười híp mắt.
Nghe tôi nói xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, gã nheo mắt nhìn tôi, nói một câu: “La Thập Lục? Nếu tao nhớ không nhầm, thì mày với Lưu Văn Tam là cùng một giuộc với nhau đúng không?”
“Cậu tao bỏ mạng vì Lưu Văn Tam, giờ mày nói câu này là ý gì? Không cho chôn cất cậu tao?”
Cạnh Liễu Chí còn có người đàn bà hơn bốn mươi tuổi lần trước, và vợ gã Lý A Muội!
Lý A Muội cũng trừng mắt nhìn tôi: “La Thập Lục! Cút qua bên ngay! Hôm nay là ngày đầu bảy chôn cất cậu tao!”
“Vị trí này dựa núi giáp sông, cậu tao kiếp này không có người nối dõi, còn không cho cậu được chôn cất ở vị trí đẹp?”
Người đàn bà kia thì còn cầm lấy cây gậy, ra vẻ định đánh vào đầu tôi.
Tôi vội lùi sau hai bước, hít sâu một hơi giải thích: “Chỗ này phong thủy tốt, nhưng phải lên núi mới là tốt! Chôn ở trên núi, để phúc đời sau, còn nếu chôn ở chỗ chân núi này! Thì toàn bộ dân thôn Liễu Hà đều xui xẻo theo!”
“Mũ phán quan ôm trăng nằm, tiểu quỷ không được ở miếu Thành hoàng!”
“Ngọn núi này có thế núi phong thủy Âm sinh địa, chỗ chân núi này chỉ được dùng để xây miếu Thành Hoàng, tiểu quỷ thông thường không được phép ở đây! Càng không được chôn người!”
Tôi vừa nói xong, Liễu Chí tức quá bật cười.
“Mày bảo ở đây có thể xây miếu Thành Hoàng?” Gã hỏi tôi.
Tôi gật gật đầu.
“Thế thì chỗ này là khu bảo địa phong thủy cực tốt đúng không?” Gã hỏi tiếp.
Tôi nhíu mày, lại gật gật đầu, rồi bổ sung: “Chỉ được xây miếu Thành Hoàng.”
“Láo toét!” Liễu Chí lạnh lùng quát: “Dựa vào đâu mà bảo địa phong thủy xây miếu Thành hoàng, cậu tao lại không được phép chôn? Chỗ này dựa núi gần sông! Cậu tao cả đời theo Lưu Văn Tam làm mấy chuyện khuất tất thế, lại không được chôn cất tử tế nữa à?”
“La Thập Lục, mày không phải là dân thôn Liễu Hà, cũng chẳng có mâu thuẫn gì với cậu tao đúng không? Có phải là Lưu Văn Tam sai mày ra đây phá hoại việc chôn cất cậu tao không?”
Đi theo ra đến sau núi, chỉ có tầm mười mấy người dân thôn hiếu kì, còn đám người kèn trống và múa ương ca thì tầm hai ba chục người.
Bọn họ đều cầm tiền của Liễu Chí, lúc này đều trợn mắt nhìn tôi, không những mở miệng chửi tục, còn chửi Lưu Văn Tam là thứ không ra gì, còn những người dân thôn kia, thì chỉ thì thầm bàn luận.
Dù gì Lưu Văn Tam đối xử với người trong thôn cũng không tồi, lần trước tôi cũng chia tiền cho bọn họ. Bọn họ cũng không chửi bới gì tôi.
Tôi đang định tiếp tục giải thích, thì lúc này, trong đám dân thôn có một ông già chống gậy lập cập bước ra, ông ta đến trước mặt tôi, giọng nói to đến kinh người.
“La âm bà à! Hôm nay chôn cất lão Liễu! Có chuyện gì! Đợi đám tang xong thì nói tiếp!” “Không được ngăn người ta nhập thổ nhé! Kiếp này lão Liễu khổ lắm!” Tôi cảm giác màng nhĩ như bị đánh rung bần bật!
Ông già này còn bị thối mồm, mùi hỏi hẹ quện lẫn vào nhau, cùng với mùi rượu trắng hôi nồng!
Tôi suýt nữa thì bị hun cho ngất luôn!
Đồng thời cũng nhớ ra, đây là ông cụ Vương lần trước nói chuyện với Lưu Văn Tam ở cổng.
Ông cụ Vương tai hơi lẫn, được cái họng thì tốt!
Tôi cũng gân cổ, gào to một câu: “Cụ Vương! Không phải không cho chôn! Mà phải chôn trên núi! Nếu không lão Liễu chết cũng không yên, còn liên lụy khiến dân thôn xui xẻo! Bà nội cháu cả đời đỡ âm linh! Cháu giờ cũng làm nghề này, tuyệt đối không nói mù mờ linh tinh!”
“Hả? Mắt mù?” Ông cụ Vương ngẩn người nhìn, rồi siết chặt tay tôi, gần như ghé sát vào tai tôi gào một câu: “La âm bà à! Cậu đừng có mù nhé! Còn trẻ thế này, tiếc lắm đấy!”
“.....”
Tôi giằng luôn khỏi tay ông cụ Vương, nhưng khiến tim tôi đập càng nhan là.
Liễu Chí không nghe lời tôi, ngược lại còn ra lệnh đào đất càng nhanh thêm!
Chỉ trong phút chốc, đã đào một cái huyệt dài gần hai mét, chuẩn bị thả quan tài của lão Liễu xuống.
Tôi vẫn còn muốn nói tiếp.
Thì người đàn bà tầm tuổi lão Liễu, đứng cùng với Liễu Chí và Lý A Muội, lại nhổ nước bọt lên người tôi! Tôi vội tránh né, suýt nữa thì bị nhổ vào mặt.
Tiếp đấy mụ cầm lấy gậy, đánh tới tấp vào đầu vào mặt tôi!
“Tao đánh chết cái loại chết non ăn nói linh tinh nhà mày đi! Lão Liễu là bị mày với Lưu Văn Tam hại chết!”
“Cút nhanh! Nếu không, đào thêm cái hố nữa chôn mày luôn!”
Tôi bị đập cho hẳn hai gậy, đau nghiến răng nghiến lợi.
Lý A Muội cũng vớ lấy cái xẻng, lao vào đánh tôi!
Tôi giật nảy cả người, cái xẻng này không phải đùa đầu, đập một cái là nát sọ như chơi!
Chạy như bay khỏi chỗ chân núi, tôi còn ngã một cái, vừa lăn vừa bò mất mười mấy mét, cũng may Lý A Muội và người đàn bà kia không đuổi đánh theo.
Quay đầu lại nhìn, quan tài lão Liễu đã bị hạ xuống huyệt, bắt đầu lập đất...
Lập tức, tim tôi như lạnh ngắt.
Màn đêm, chẳng biết đã buông xuống tự lúc nào.
Tia sáng cuối cùng cũng biến mất, trời, hoàn toàn tối hẳn.
Trăng treo trên bầu trời, sao nhấp nháy, ánh trăng rót xuống núi, làm cả ngọn núi cho người ta một cảm giác trong trẻo sáng rõ, nhưng vùng núi xung quanh lại âm u đen đặc.
Vị trí chân núi, lại bị lốm đốm sương mù che lấp, có chút màu xanh, xen lẫn với màu đen, trông vô cùng kì dị....
Tôi cứ có cảm giác lúc những người này lấp đất, ở trên đầu mộ lão Liễu, có một người mặc áo liệm đứng đó.
Mặt gã trắng xanh, tôi cũng chẳng nhìn rõ có phải lão Liễu không...
Hay chỉ là do tôi quá sợ hãi và lo lắng, mà sinh ra ảo giác!
Bọn họ đắp mộ xong, lại bắt đầu quây quanh múa ương ca, hát dân ca, tôi cũng không dám ở lại, vội nhanh chân đi về!
Mấy phút sau, tôi đã về đến sân.
Lưu Văn Tam đang ngồi bên bàn đá uống rượu ăn lạc.
Chú Văn Tam... Có chuyện lớn rồi, chú đừng uống nữa, nhỡ mà uống say như hôm ở nhà họ Cố, thì càng phiền phức nữa...” Mặt tôi cứng đờ gọi một tiếng.
Lưu Văn Tam ngẩng đầu, lại hớp một ngụm rượu: “Mấy hôm trước chú Văn Tam mày không say, tửu lượng của chú cao lắm, đa phần là bị Đường Tiểu Thiên giở trò, chứ không nó vác xác chết vào quan tài kiểu gì?”
“....” Tôi cũng chẳng biết nói gì khác, bèn đem hậu quả của việc chôn lão Liễu ra nói, đương nhiên, cũng kèm theo cả việc tôi nhìn ra thế núi phong thủy là thế ôm trăng hợp xây miếu Thành hoàng.
Lưu Văn Tam kinh ngạc nhìn tôi, rồi lão khẽ nheo mắt, gật gật đầu.
“Xem ra, Lưu âm bà vẫn còn giấu nghề, Thập Lục hóa ra mày còn biết xem phong thủy. Nhìn ra được Âm hồ trạch của Trần mù, đúng là không phải ngẫu nhiên.”
Tôi gượng cười, nói: “Cháu chỉ hơi biết chút ít, không có bản lĩnh gì thật, nhưng chỗ chôn lão Liễu, tuyệt đối sẽ có chuyện lớn.” Lưu Văn Tam im lặng một lát rồi nói: “Tuy chú không hiểu phong thủy, nhưng nghe mày nói thế, chắc chắn không phải vấn đề nhỏ.”
“Vốn dĩ lão Liễu đã bị chúng nó làm cho thành lão quỷ luyến dương, đầu bảy lại còn lôi mấy đứa con gái về, lão đi đầu thai kiểu gì? Chuyện lão chết như thế nào cũng chưa làm rõ.” “Nay lại chôn ở huyệt phong thủy...” “Thập Lục, mày xem phong thủy này, có cách giải không?” Lưu Văn Tam ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi.
Tôi do dự một chút, hồi tưởng lại nội dung Trạch kinh, có giảng giải về đất phong thủy, có cấm kỵ, nhưng không nói rõ cách giải.
Có điều đọc nhiều, tôi đại khái cũng nắm rõ, phong thủy muốn giải, cận cát tránh hung, tóm lại là lão Liễu không được chôn ở chỗ đấy.
Chẳng đợi tôi mở mồm, Lưu Văn Tam đã cau mày nói tiếp: “Giờ không quản mấy thứ khác, chờ chút nữa trước giờ tý, mày với chú đi đào mộ lão Liễu, lôi lão ra khóa khớp xương với thất khiếu, bất kể lão dữ cỡ nào, cũng không làm loạn được!” Tôi hít sâu một hơi, cũng nói suy nghĩ của tôi.
Quan tài lão Liễu chắc chắn phải đào lên, vị trí xây miếu Thành hoàng, mà chôn người chết, thì người chết tuyệt đối không được yên.
Lưu Văn Tam gật mạnh đầu: “Cái này tin được! Đào mộ, tìm chỗ khác chôn lại!”
Tôi do dự một chút, nói: “Nhỡ mà bọn Liễu Chí vẫn ở chỗ mộ, thì rắc rối to, nếu bị bọn nó biết chúng ta đào mộ lão Liễu, sợ là sẽ liều mạng với chúng ta.”
Lưu Văn Tam nheo mắt nói một câu: “Chôn cất xong, chúng nó sẽ về ăn đám, chẳng ra sau núi được đâu, chờ chú Văn Tam mày chuẩn bị tí, mày cũng cầm theo trấn sát phù, chín giờ chúng ta đi đào mộ, xong việc trước giờ tý được, mày kiếm cho lão ấy chỗ đất tốt khác chôn.”
Tôi gật đầu, biểu thị đồng ý.
Tôi với Lưu Văn Tam cũng coi như không hẹn mà nên.
Đương nhiên, kiếp này lão Liễu đáng thương, chắc chắn phải được chôn ở phong thủy bảo địa. Lưu Văn Tam đã đi thu dọn đồ nghề.
Tôi cũng lục rương lấy trấn sát phù ra.
Trấn sát phù vẫn còn tầm chục tờ, dùng xong là hết. Tôi phải nghĩ cách vẽ lấy ít, kiểu gì cũng có lúc dùng đến.
Đột nhiên, ngoài cổng có tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.
Tôi vô thức đi ra ngoài.
Thì nhìn thấy một gã đàn ông đứng ở cổng, gã mặc một chiếc áo bào màu trắng, mặt ngựa, mắt một mí, da trông rất trắng, nhưng môi mỏng lại hơi xanh.
“Chú em, cho xin bát nước uống được không?” Gã đàn ông mặt ngựa thần sắc hòa nhã.
“Ừa.”
Tôi gật đầu, quay người đi lấy cho gã bát nước.
Kết quả lúc tôi bưng bát nước từ trong phòng ra, gã đã đi vào trong sân.
Tôi đưa bát nước cho gã, gã ừng ực mấy phát uống hết, rồi gật đầu nói tiếp: “Xin thêm bát nữa được không?”
“Anh không phải là người thôn Liễu Hà?” Tôi lại đi lấy nước, đồng thời hỏi gã.
Gã đàn ông mặt ngựa gật gật đầu: “Tôi là Mã Bảo Trung, đi qua thôi, cho xin thêm một bát nữa được không?” Tôi lại đi lấy cho gã bát nước thứ ba, gã uống hết xong, đột nhiên nhét bát vào trong áo.
“....” Tôi thấy gã đàn ông này rất kì quái, nửa đêm đi xin nước uống, uống xong còn cuỗm luôn bát?
“Chú em, uống hết ba bát nước này, chú cũng coi như giúp tôi một việc lớn.” “Không biết, có thể xin chú cho tôi một thứ được không?” Gã đàn ông mặt ngựa lại tiếp tục nói.
Tôi đã có cảm giác gã này rất bất thường, uống nước cuỗm bát, giờ lại còn định lấy gì?
Đúng lúc này, trong phòng vọng ra tiếng Lưu Văn Tam gọi tôi: “Thập Lục! Mày vào đây giúp chú tý! Chú Văn Tam có thứ đồ treo trên xà nhà!” “A, cháu vào ngay đây!” Tôi trả lời, rồi cười cười với gã đàn ông: “Anh chờ tôi chút!”
Gã đàn ông lại như nghĩ ngợi điều gì, nheo mắt nói: “Thế chú em, hôm khác tôi lại đến tìm chú, khuyên thật chú một câu!”
“Căn nhà này trảm quỷ quá nhiều, âm khí quá nặng, thôn Liễu Hà dựa vào hung mạch âm vị.”
“Người sống ở căn nhà này, không còn sống được lâu nữa.”
“Nếu đến lúc gà đi lùi, chuột quỳ lạy, quỷ chuyển quan, chú em vẫn chưa rời khỏi đây, thì sợ sẽ bị dính vào chuyện thị phi này.”
“Đi sớm đi, về nơi chú em nên về!” Nói xong, gã quay người đi ra ngoài.
Tôi thì ngẩn cả người.
Gà đi lùi, chuột quỳ lạy, quỷ chuyển quan? Nghe có vẻ rất quái dị!
Lại còn, người sống ở đây sẽ không còn sống được lâu nữa, thế chẳng phải nói tôi với Lưu Văn Tam sắp chết sao?
Mặt tôi trở nên khó coi, tên này có bệnh à? Tôi tốt bụng cho gã uống nước, gã lại rủa tôi với Lưu Văn Tam chết sớm?!