Chương 55. BA MẠNG NGƯỜI
[[ ]]
“Nó còn muốn cái gì?” Lưu Văn Tam nhíu chặt mày, hỏi.
Tôi im lặng một lát, trả lời: “Bà nội cho cháu hai quyển sách, đều là di vật của ông nội cháu, một quyển liên quan đến đỡ âm linh, một quyển liên quan đến phong thủy.” Tôi không cần thiết phải giấu Lưu Văn Tam, hai người đi chung một thuyền, bà nội còn bảo tôi nhận lão làm bố nuôi.
Đồng thời, trong lòng tôi cũng xem xét vài phần.
Nếu như tôi không giấu giếm Lưu Văn Tam, nhưng Lưu Văn Tam lại giấu giếm tôi, thì sợ là tôi phải suy nghĩ một chút về vấn đề lòng tin.
Dù gì trước đây đi làm, tôi đều coi như giao cả nửa mạng sống cho Lưu Văn Tam.
Lưu Văn Tam có vẻ nghĩ ngợi gật gật đầu, lão nói: “Thập Lục, mày ra ngoài đi, ăn tý gì trước đã, rồi kể hết chuyện xảy ra đêm qua cho chú nghe, rồi chú nói cho mày nghe chuyện giữa chú và Mã Bảo Trung.”
Trên chiếc bàn đá trong sân, bày cháo gạo, quẩy rán, dưa muối, và nửa đĩa thịt muối.
Vụ đánh cận chiến đêm qua cũng tiêu hao không ít thể lực, ngửi mùi thơm mặn của cháo, tôi lập tức thấy đói cồn cào, lập tức ngồi vào bàn.
Ngấu nghiến húp cháo ăn quẩy, nuốt thêm mấy miếng thịt muối, cuối cùng cũng hồi phục vài phần thể lực, tôi đem chuyện phát sinh với Mã Bảo Trung đêm qua ra kể một lượt.
Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc, bập bập hút, mãi lúc sau lão mới nói: “Mã Bảo Trung, là ăn mày chó chết ở vùng này, mấy năm trước nó cũng đến chỗ chú, định xin mảnh cổ ngọc.”
“Chú không cho nó, còn đánh cho nó một trận, vứt xuống dưới bãi lau Liễu, từ lần đó nó thù chú, nói nó chắc chắn sẽ đến xin mạng của chú, lúc đó chú nói nó không những không lấy được mạng chú, mà cả nửa bát nước cũng không xin được ở nhà chú.”
Tim tôi đập thình thịch, kinh ngạc nhìn Lưu Văn Tam.
Hóa ra, lão và Mã Bảo Trung còn có mâu thuẫn như thế?
Trước đấy lão còn chỉ gọi là chó già, xin cơm xin nước xin bảo vật, bây giờ gọi luôn là ăn mày chó chết, có thể tưởng tượng được mức độ căm ghét trên thực tế của lão đối với Mã Bảo Trung.
Trong lòng tôi cũng trở nên mất tự nhiên. Mã Bảo Trung xin được nước từ tôi, còn uống tận ba bát, thậm chí còn cuỗm luôn bát đi, thế chẳng phải khiến Lưu Văn Tam bị tát thẳng mặt sao?
Tôi xin lỗi Lưu Văn Tam, nếu lão mà không nói, tôi cũng chẳng biết được uẩn khúc trong chuyện này.
Lưu Văn Tam phẩy tay, nói với tôi, những thứ Mã Bảo Trung muốn lấy đều là báu vật đối với người âm, hai quyển sách và cổ ngọc trên người tôi đều đúng chuẩn! Gã đó không đạt mục đích quyết không bỏ cuộc, đeo bám năm này qua năm khác.
Có điều khi Mã Bảo Trung cảm thấy hoảng sợ, gã sẽ không dám cướp chính diện, mà chỉ dám lén lút đeo bám sau lưng.
Tôi nghĩ trong lòng, cái kiểu lén lút đeo bám ấy cũng khiến người ta rờn rợn, không cẩn thận hôm nào không chú ý cái là dính chiêu!
Do dự một lát, tôi hỏi chú Văn Tam, chẳng lẽ chú chưa từng nghĩ đến chuyện diệt trừ hậu hoạn?
Lưu Văn Tam lại cười cười, nói: “Chú Văn Tam mày không phải chưa nghĩ đến, có nhiều chuyện, nói ra mày cũng không hiểu, đợi lần sau mày gặp Mã Bảo Trung, thì sẽ biết nguyên nhân.” Câu trả lời lấp lửng này của Lưu Văn Tam, mới thực sự khiến tôi không hiểu.
Cũng vào lúc này, ngoài đường vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, ngẩng đầu lên, thấy một đám dân thôn đang đi lại phía này.
Thần sắc bọn họ đều căng thẳng sợ hãi.
Đến cổng cũng chẳng ai dám đi thẳng vào trong, cả đám đùn đẩy lẫn nhau.
Vẫn là ông cụ Vương bước lên trên đầu, ông ta nhìn chằm chằm Lưu Văn Tam, giọng nói như khản đặc.
“Văn Tam à, ăn xong chưa?” Trống ngực tôi đập thình thịch, Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc, bập bập rít hai hơi.
“Chết mấy người?” Lưu Văn Tam nói một câu kinh người.
Khiến tôi nghe mà tim đập liên hồi.
Mặt ông cụ Vương xìu xuống, những dân thôn khác sắc mặt đều trắng bệch.
“Đều... đều chết cả rồi... chỉ còn đứa bé gái ba tuổi... Cái này, hai vợ chồng Liễu Chí, với mẹ vợ nó, đang yên đang lành, sao tự nhiên lại chết được...” Mặt ông cụ Vương như đưa đám, nói.
Lưu Văn Tam nói một câu lạnh tanh: “Không có chuyện đang yên đang lành nhé! Xác chết lão Liễu không thấy đâu, vừa người lại vừa quỷ, còn chẳng biết là thứ gì lôi đi mất.” Câu nói này lại càng khiến dân thôn lo sợ bất an.
Một gã đàn ông tầm tuổi như tôi, khoanh tay, rụt rè nói một câu: “Chú Văn Tam, thôn chúng ta chỉ có mỗi chú là vị tiên sinh hàng đầu, bọn Liễu Chí chúng nó không tin lời chú, mất mạng cũng chẳng có gì để nói, nhưng thôn chúng ta không thể xui xẻo theo chúng nó được, chuyện này có liên lụy đến thôn không?”
Lưu Văn Tam im lặng một lát, mới mở mồm nói: “Đi qua xem thế nào đã rồi nói, nếu đúng là lão Liễu, tôi vẫn phải tiễn lão đi.”
Tôi thở phào, Lưu Văn Tam đã nói như thế, có nghĩa là lão sẽ quản.
Chuyện Liễu Chí chết cả nhà tôi nghe mà hãi hùng khiếp vía, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, bọn chúng đa phần cũng chẳng làm việc tốt lành gì, chết cũng đáng đời.
Nhưng Lưu Văn Tam lại liếc tôi một cái, ánh nhìn đó của lão khiến tôi ù ù cạc cạc chẳng hiểu mô tê gì.
“Chú Văn Tam, trên mặt cháu có gì à?” Tôi mất tự nhiên hỏi.
Lưu Văn Tam lắc đầu, nói: “Không có gì, chúng ta qua đó xem xem.”
Cả đoàn người rời khỏi nhà, đi về hướng nhà lão Liễu.
Mấy phút sau, đã tới ngoài cổng nhà lão.
Dưới hiên nhà vẫn còn treo đèn lồng trắng, trên cửa vẫn còn vải trắng, ngoài nhà vẫn bày bàn ghế làm đám tang, bát đũa cũng chưa dọn dẹp.
Đi vào trong sân, thì thấy có ba người đang quỳ dưới đất.
Liễu Chí, Lý A Muội, và người đàn bà trung niên kia.
Trước đó nghe ông cụ Vương nói, người đàn bà kia là mẹ Liễu Chí, chắc là có quan hệ anh em với lão Liễu.
Ba người bọn họ quỳ thành một hàng, hai tay buông thõng hai bên, âm thanh tí tách tí tách, nên đất thấm đẫm không ít máu.
Cúi đầu nhìn xuống đất, đất sét đã chuyển thành màu đỏ đen, một thứ mùi pha trộn giữa mùi máu tanh lẫn với mùi dầu mỡ cơm thừa canh cặn, khiến người ta buồn nôn.
Trước mặt bọn họ có một chiếc bàn vuông nhỏ, phía sau bàn vuông còn có một chiếc ghế gỗ.
Trên bàn đặt nửa chai rượu, có một chén rượu đã rót.
Còn có một đĩa đậu phụ khô, một đĩa lạc, một đĩa thịt thủ, một bát cơm trắng. Nhìn kỹ hơn, bát cơm nửa sống nửa chín... là cơm chưa chín kỹ...
Trống ngực tôi đập điên cuồng.
Lách người đi đến trước ba xác chết, bọn họ đều cúi đầu, da mặt ngoài vàng vọt trong trắng bệch, rõ ràng là mất máu quá nhiều, thêm vào việc người chết đã một đêm, đã bắt đầu có chút mất nước.
Căn phòng phía bên phải, liên tục vang lên tiếng trẻ con khóc thút thít, có điều cửa đã bị khóa lại.
Tôi bất an nhìn Lưu Văn Tam một cái.
Lưu Văn Tam nhíu chặt mày, đột nhiên nói một câu: “Khấu đầu đền mạng, lão Liễu học thông mình rồi à, lại lấy mạng Liễu Chí luôn? Đúng là do Liễu Chí làm thật?
“Thập Lục, mày cầm chén rượu kia lên uống thử một hớp xem sao.” Bất chợt, Lưu Văn Tam lại nhìn sang tôi.
Tôi cứng đờ người, mặt khó coi hơn cả khóc: “Chú Văn Tam, đây là rượu người chết mà? Rất rõ ràng, đêm qua lão Liễu ngồi đây, lấy mạng ba người bọn họ, chú bảo cháu uống rượu của lão... Như thế không hay nhỉ?”