Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 58. NGỌN CÂY KINH HỒN

Chương 58. NGỌN CÂY KINH HỒN


[[ ]]
Sau lúc chập tối, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh.
Hơi không để ý, trời đã chuyển tối.
Găng tay tôi đã làm xong, treo ở ngoài sân, đợi hong khô hết sạch nước, là có thể sử dụng.
Lúc trời bắt đầu tối, tôi và Lưu Văn Tam lẻn ra khỏi nhà, đường trong thôn tĩnh mịch khác thường, chẳng có một bóng người.
Những lời đó của Lưu Văn Tam, cùng những lời dặn dò sau đó của trưởng thôn rõ ràng rất có tác dụng.
Chúng tôi không đi theo đường lớn của thôn, mà đi theo mấy ngách nhỏ dưới sự dẫn đường của Lưu Văn Tam.
Ở vị trí tiếp giáp giữa thôn mới và thôn cũ, mấy cây hòe già dường như trở thành đường biên giới.
Thôn Liễu Hà hiện tại thực ra là thôn mới, mười mấy năm gần đây mới dần xây dựng nên, gần như là nối liền với bãi lau Liễu.
Những năm trước đó, thôn Liễu Hà gần núi hơn chút, không giáp sông như thế này. Ngoài ra cũng có một địa chỉ của thôn cũ.
Chỉ là hiện giờ, gần như chẳng còn hộ nào trú ở trong thôn cũ nữa.
Duy nhất một ngoại lệ, chính là Lý Nhị Căn.
Nhà hắn thực sự quá nghèo, bố mẹ mất sớm, chẳng để lại tài sản gì, bản thân Lý Nhị Căn, cũng có chút tàn tật, lấy một bà vợ đần, lại chẳng sinh được mụn con nào.
Có thể nhận nuôi con gái của Liễu Chí, lại được nhận một món tiền lớn như thế, đối với Lý Nhị Căn mà nói, trăm cái lợi mà chẳng có cái hại nào.
Phía sau cây hòe già, gia đình đầu tiên ở cổng thôn cũ, chính là nhà Lý Nhị Căn. Đấy là nhà xây bằng đá ong, vô cùng cũ kĩ, cửa sổ hắt ra thứ ánh đèn vàng cam yếu ớt.
Tôi với Lưu Văn Tam đến dưới gốc cây hòe già.
Lưu Văn Tam quan sát hai bên, bộ dạng vô cùng thận trọng.
“Xung quanh không có người.”
“Thập Lục, mày trèo lên cây quan sát, chú vào trong sân kiếm chỗ núp.” Lưu Văn Tam đột nhiên mở mồm nói.
Tim tôi đập mạnh, bất an nói: “Chú Văn Tam, lại còn phải chia nhau ra hành động à? Lẽ nào chúng ta không đi cùng vào trong sân được à, như thế an toàn hơn chứ?”
Lưu Văn Tam lắc đầu: “Bọ ngựa bắt ve sầu còn có chim sẻ ở sau kìa, nhỡ mà chú Văn Tam bị tóm thì làm sao? Mày cứ ở đằng sau quan sát, nếu xảy ra bất trắc gì, mày giúp được thì hãy đến.”
“Nếu không giúp được thì quay đầu chạy, hiểu chưa?”
“Nếu mày phát hiện ra vấn đề gì trước chú, thì ném cục đá, hoặc ném nhánh cây, cũng đánh động được cho chú.”
Tôi ngẩn ra, còn định nói thêm, thì Lưu Văn Tam chỉ lên cây, bảo tôi đừng có lề mề, lão cũng phải suy nghĩ cho nhà họ La, dù gì tôi cũng là độc đinh.
Tôi cũng chẳng đùn đẩy gì được nữa, cũng quyết định, nếu có nguy hiểm gì thật, chắc chắn sẽ liều mạng đi giúp Lưu Văn Tam.
Khom người trèo lên cây, tìm một cành cây bò ra, đồng thời tôi cũng điều chỉnh góc độ, đảm bảo tầm nhìn có thể nhìn thấy đại bộ phận căn nhà của Lý Nhị Căn.
Lưu Văn Tam thì rón rén đến vị trí chân tường, bật người một phát nhảy vào bên trong.
Động tác của lão rất nhẹ nhàng, khiến tôi nhìn tròn mắt tặc lưỡi.
Tự vấn lại mình, sợ là ban nãy Lưu Văn Tam cũng giữ thể diện cho tôi, không nói quá thẳng thắn.
Thân thủ của lão như thế, mười thằng tôi cũng không bì kịp.
Đừng nói vượt tường nhanh gọn thế, có trèo được lên bờ tường hay không cũng là vấn đề.
Không để ý chút, tôi còn sợ sẽ đẩy sập luôn bức tường đất lung lay sắp đổ kia.
Ngoài việc nguy hiểm ra, tôi cũng không thể vào trong sân mà khiến Lý Nhị Căn không chút phát giác, e rằng đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Lưu Văn Tam không chịu đưa tôi theo.
Lúc này, Lưu Văn Tam như là kẻ trộm, lẻn đến dưới một bụi cỏ ở trong sân, chui vào trong.
Đêm, dần về khuya.
Ánh trăng lạnh lẽo rót xuống, cũng có gió nổi lên, thổi lên người thấy tê tê ngứa ngứa, âm thanh rì rào bên tai, dường như còn có sâu bọ gì đang bò qua bò lại trên người tôi, khiến tôi rất khó giữ được sự yên tĩnh tuyệt đối.
Cứ đợi như thế khoảng gần hai tiếng đồng hồ, cũng chẳng có tình huống gì đặc biệt phát sinh.
Càng đừng nói chuyện có ai đến nhà Lý Nhị Căn.
Bản thân cái cây già này, cũng chẳng có ai nghĩ quẩn nửa đêm mò đến đây cả.
Quá tối, cũng quá yên lặng, kèm theo vài phần kì dị.
Lại đợi tiếp hơn nửa tiếng nữa, tôi có hơi ngáp ngủ, ánh đèn phía trong cửa sổ cũng đã tắt.
Đúng vào lúc này, có tiếng bước chân khe khẽ đột ngột vang lên.
Tim tôi đập thình thịch, từ trên đường chính của thôn Liễu Hà, có một người cúi đầu đi tới.
Lão mặc một bộ quần áo đen xì, đi một đôi giày cóc đầu to đen xì xì.
Mặt trắng đến rợn người, đôi mắt liếc ngang liếc dọc khắp nơi.
Lão cúi đầu, nhưng lại có kiểu mở to con mắt nhìn trái nhìn phải, bản thân thì lén lén lút lút!
Điều khiến tôi suýt thì cắn phải lưỡi là, đây chẳng phải là lão Liễu sao!
Lão mặc bộ quần áo liệm, chân lại đi giày người chết!
Trên trán tôi từng hạt từng hạt mồ hôi to đùng rớt xuống, thân người càng không khống chế được liên tục run rẩy, tôi quả thật là muốn mở mồm chửi mẹ nó!
Ban đầu còn cùng Lưu Văn Tam suy đoán, có khả năng có kẻ giết người chiếm tài sản.
Giờ còn chiếm cái quỷ à!
Giết người đúng thật là cái lão Liễu lão quỷ không chịu bỏ cuộc này!
Lão Liễu khom lưng, từng bước từng bước đi về phía nhà Lý Nhị Căn.
Tôi cố nén nỗi hoảng sợ, mò lấy điện thoại, chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất trong chớp mắt, gửi một tin nhắn cho Lưu Văn Tam: “Lão Liễu đến rồi!”
Gửi tin nhắn xong, tôi vội tắt điện thoại.
Tôi căn bản không biết có gan ở đâu ra, để giữ cho mình làm được đến bước này.
Chuông và rung của điện thoại đều bị tôi tắt bỏ.
Từ hồi theo bà nội đi đỡ âm linh, tôi đã chặn sạch bất cứ khả năng nào có thể gây phiền nhiễu.
Nghiêng đầu qua nhìn lão Liễu.
Khiến tim tôi đập càng mạnh là, lão lại đi về phía cây hòe già này!
Mà vừa đi, mặt lão còn vừa giật giật, giống như đang cười vậy!
Nhưng cái kiểu co giật da cười cơ không cười ấy, lại càng khủng khiếp hơn vài phần.
Cùng với tiếng bước chân khe khẽ, khoảng cách giữa lão Liễu với cây hòe già ngày càng gần...
Lòng tôi không khỏi lạnh dần.
Lẽ nào ban nãy lão phát hiện ra tôi rồi? Nhưng khoảng cách xa như thế, từ góc độ của lão, đáng ra không nhìn thấy tôi mới đúng chứ!
Điện thoại tuyệt đối không có âm thanh, ánh sáng cũng hướng phía lưng lão, không thể nhìn thấy được!
Tôi cố sức nín thở, điều chỉnh tư thế người, khiến mình hoàn toàn nấp trên đám cành lá của cây, trừ phi tôi thò đầu ra, nếu không lão Liễu tuyệt đối không thể phát hiện ra tôi.
Hơn nữa còn có cành lá khác giúp che chắn.
Lão Liễu đi vô cùng chậm, phải qua tầm mấy phút, mới đi đến dưới gôc cây hòe già.
Không chệch tý nào, lão lại đi đến đúng cái cây chỗ tôi.
Tim tôi treo lên tận trên cổ, có điều lão không có vẻ muốn lên cây, ngược lại chỉ trân trối nhìn lên cây.
Mà, góc nhìn của lão cũng không phải nhìn tôi.
Cái bộ dạng ấy lại càng vô cùng kì dị.
Khoảng cách quá gần, tôi cũng không dám nhìn lão Liễu thêm nữa, thu ánh mắt về, rồi gắng hết sức nép người vào cành cây, mặt úp xuống, trong đầu điên cuồng nghĩ đối sách.
Nếu mà lão Liễu phát hiện ra tôi thật, thì tôi làm thế nào?
Nhảy thẳng xuống liều với lão?
Sợ là tôi đánh không lại lão quỷ dữ như lão, ba người nhà Liễu Chí liều mạng lên thật, thì sức chiến đấu cũng không tồi...
Sờ cái túi vải ở ngực, tôi cũng ngang lên, quyết định luôn.
Nếu mà lão phát hiện ra thật, thì tôi chỉ còn cách liều thôi!
Xem xem là tôi đục một lỗ trên đầu lão trước, đục cho lão hồn phi phách tán! Hay là lão bóp cổ tôi chết trước....
Trên người tôi còn có trấn sát phù, lão Liễu muốn xong việc cũng không dễ đâu!
Lưu Văn Tam chắc chắn cũng có sự chuẩn bị, không chừng chúng tôi có thể diệt được lão Liễu...
Cùng với lúc tôi đang nghĩ ngợi, dưới gốc cây bỗng phát ra tiếng cười lạnh lẽo kì dị.
Cái tiếng ấy, suýt nữa thì khiến tôi sợ bay cả hồn.
Cũng lại đúng vào lúc này, tiếng bước chân khe khẽ lại vang lên, tiếng bước chân này... lại đi dần ra xa.
Tôi ngẩn người một chút, nghiêng đầu ra nhìn.
Lão Liễu lại lững thững bước đi về phía sân nhà Lý Nhị Căn.
Lỗ mũi có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhẹ, lúc này tôi mới phát hiện, miệng lão Liễu còn ngậm một điếu thuốc, ánh lửa lốm đốm lay động.
Mép tôi co giật một phát, nghĩ bụng đúng là biết hưởng thụ, đã chết rồi, còn bày đặt hút thuốc?
Thế này đúng là hợp với câu, quỷ ăn hương. Lão ăn thuốc, cũng tính là nửa nén hương rồi.
Rón rén nghiêng đầu ra nhìn vào trong sân, lúc này Lưu Văn Tam, đã khom lưng thò nửa cái đầu ra khỏi bụi cỏ đang nấp, lão hướng về phía tôi làm động tác OK.
Tôi thở phào, lão đã có sự chuẩn bị rồi!
Cùng lúc với việc lão Liễu dừng chân trước cổng nhà lão Liễu, Lưu Văn Tam cũng khom người đi ra khỏi bụi cỏ đang nấp, tay lão cầm trảm quỷ đao, bước đến vị trí phía bên trong của cổng.
Tim tôi đập càng mạnh hơn.
Lưu Văn Tam sợ là sẽ xuống tay tàn nhẫn rồi! Lão Liễu dám vào trong, là sẽ nhận kết cục đao trảm hồn bay!
Tôi cũng không khỏi mừng thầm, chiêu này của Lưu Văn Tam đúng là hay! Tôi trốn trên cây, vừa hay nhìn thấy lão Liễu, lão mới kịp phản ứng.
Nếu chúng tôi ở cùng một chỗ, lão Liễu đột ngột xuất hiện, thì đúng là trở tay không kịp!
Tôi cũng chuẩn bị trèo xuống, ra phối hợp trong ngoài với Lưu Văn Tam!
Nếu một đao của lão không trúng, thì tôi phải vào trận luôn!
Cùng lúc này, ánh trăng dường như càng lạnh hơn, và cũng càng sáng rõ hơn nhiều.
Tôi vô thức nhìn một lượt bóng râm dưới đất.
Lập tức tim đập đánh thịch...
Tôi nằm bò trên cành cây, mập mờ, có thể nhìn thấy bên dưới có bóng của một nửa cái đầu, tôi vội rụt vào trong, cái bóng liền biến mất.
Nhưng trong sự lay động của bóng cây, dường như vẫn còn một cái bóng nữa... giấu trong bóng của tán lá.
Rõ hơn của tôi rất nhiều rất nhiều!
Lúc đấy, da đầu tôi lập tức tê rần!
Bên trên đầu tôi, vẫn còn một người nữa?
Vụt ngẩng đầu, nhìn lên trên!
Một khuôn mặt trắng bệch, nhắm nghiền mắt, ở vị trí cao tầm ba mét trên cây!
Cây hòe già này không phải cao ở mức bình thường, nếu không phải ở góc độ này, tôi cũng tuyệt đối không nhìn thấy khuôn mặt kia!
Tôi sợ đến ong cả đầu, suýt thì vãi tè!
Khuôn mặt đó trắng xanh, còn có hơi mất nước! Trên làn da bản thân đã vô cùng kì dị ấy, còn có rất nhiều đốm tím thẫm.
Cái đầu hói lên tận đỉnh, chỉ có một vành tóc trắng, xen lẫn với ít tóc đen.
Trên người lão cũng mặc bộ áo liệm đen xì, cả người như bị mắc vào cành cây vậy.
Mẹ nó chứ, đây chẳng phải cũng là lão Liễu sao?
Lão rõ ràng ở trước cổng nhà mà! Sao đột nhiên lại xuất hiện bên trên đầu tôi vậy!
Vụ này đúng là quá đột ngột, tôi lăn một phát, rơi thẳng từ trên cây xuống.
Uỳnh một cái rơi xuống đất, tôi đau quá hét lên một tiếng!
Cũng vào lúc này, phía bên kia, đột nhiên vang lên một âm thanh vô cùng u ám: “Ai?”
Giọng nói này trong vẻ hồn hậu có chút chói tai, khiến vẻ u ám càng thêm mãnh liệt.
Tôi vô thức ngó qua bên đó một cái.
Cổng nhà Lý Nhị Căn, lão Liễu rõ ràng đang đứng đó, lão đã quay vụt đầu lại, chằm chằm nhìn tôi!
Tôi đúng là sợ vãi đái ra!
Đ-t! Đây rốt cục là cái quỷ gì vậy!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất