Chương 64. BẮT BUỘC PHẢI HƠN NGƯỜI MỘT BẬC?
[[ ]]
Năm người chúng tôi bước đến trước đại viện khu nhà chính họ Cố, đứng ở đây, phía trước có thể nhìn thấy sông Dương, phía sau có thể nhìn thấy núi trong thành.
Nếu loại bỏ tướng núi nghèo đi, thì đúng là một khu nhà phong thủy rất tốt.
Lý Đức Hiền vuốt cằm, cười tít mắt nói: “Chính trạch nhà họ Cố, mặt chính nam, dựa núi Nội Dương, sông Dương đại thông chi vận, nhà họ Cố như tôn ông bên bờ, nhìn thủy xuất long.”
“Cổng thấp sân phẳng nhà cao, ngầm hợp với tướng miếu đường, phương vị tọa lạc nhánh Tử Thủy trong mười hai địa chi.”
“Tử Thủy là nước của sông to sông lớn, thủy sinh mộc, mộc cần thổ, mà núi Nội Dương là Tắc Sơn, Tử Thủy sinh mộc của nhà họ Cố, bèn ứng trên núi Tắc Sơn này!”
Tim tôi đập hơi nhanh, cũng ngầm gật đầu.
Lý Đức Hiền đúng là cũng có chút tài cán, chứ không phải là loại lừa bịp lấy danh.
Đương nhiên, tôi vẫn thấy Trạch kinh mà ông nội để lại rất lợi hại, tôi vốn là đứa không biết gì về phong thủy, đọc Trạch kinh xong, lại hiểu được những lời ban nãy Lý Đức Hiền nói!
Lý Đức Hiền cũng nhìn tôi một cái, lão cười ha hả nói: “La âm bà, thế nào?”
“Lý tiên sinh lợi hại.” Tôi gật đầu, nói đúng sự thật.
Cố lão gia cười to ha hả.
Lưu Văn Tam khoát tay sau lưng, không nói tiếng nào, chỉ nhìn ngó xung quanh.
Cố Nhược Lâm thì hơi có chút căng thẳng, khẽ gật đầu với tôi.
Vẻ mặt Lý Đức Hiền trông càng hài lòng, nói: “La âm bà, nếu tôi nói có chỗ nào sai thì cậu cứ hỏi thoải mái, tôi sẽ giải thích cho cậu, để cậu biết được sự uyên bác thâm thúy của phong thủy, không phải là thứ hạ cửu lưu như vớt xác đỡ âm linh có thể bì được.”
“....” Không chỉ tôi, mà rõ ràng cả Lưu Văn Tam cũng thấy bó tay.
Lý Đức Hiền thì vẫn nói tiếp: “Vốn dĩ gỗ nổi nước sông lớn, lấy núi Nội Dương làm Tắc Sơn, lấy phong thủy trạch làm cầu nối, là có thể sinh đại mộc! Nhà họ Cố có thể khai chi tán diệp, là nhờ vào sức mạnh của khu nhà phong thủy này.” Ánh mắt tôi nhìn sang chỗ núi đá đất vàng mang tướng núi nghèo ở trên núi Nội Dương.
Lý Đức Hiền rõ ràng cũng phát hiện ra ánh nhìn của tôi, cũng nhìn vọng qua một phát, rồi nói: “Cố lão gia, vấn đề phong thủy trước đây của nhà họ Cố, tôi chẳng phải đã nói là do khu đất cằn cỗi đó sao? Đưa cây cối đến trồng lên trên, là có thể thay đổi cảnh phong thủy khó khăn của nhà họ Cố hiện nay.”
“Sau đó xây một căn nhà phong thủy trên đỉnh núi, ở cao nhìn xa, có thể để phúc cho con cháu!” “Đúng đúng!” Cố lão gia gật đầu lia lịa.
Lý Đức Hiền sờ cằm, cười híp mắt nói: “Một đề xuất khác nữa của tôi là, chuyển từ đường của nhà họ Cố qua cùng với việc trồng cây cho khu đất cằn cỗi kia.”
“Như thế, nhà họ Cố chiếm được các nhánh Tử Thủy, Vị Thổ, Tuất Thổ trong mười hai địa chi, căn nhà phong thủy trên đỉnh núi, dưới nhìn Tuất Thổ, trên nhận Ngọ Hỏa, hai nhà một từ đường, ba căn nhà phong thủy của nhà họ Cố chiếm bốn nhánh của địa chi! Tài vượng tất sẽ cực kỳ hưng thịnh!”
Nghe xong những lời này, mặt Cố lão gia cười như nở hoa.
“Lý tiên sinh đại tài! Đúng là đại tài!”
“Ha ha ha ha, có Lý tiên sinh ra tay trợ giúp, nhà họ Cố tôi tất sẽ phất như diều gặp gió!”
Tôi thì nhíu chặt mày lại.
Cứ có cảm giác Lý Đức Hiền nói có chỗ nào đó sai sai, tuy rằng tách riêng ra thì mỗi chỗ phong thủy đều cực tốt, cũng giải quyết được vấn đề của khu đất cằn, phá được cục diện khó khăn của nhà họ Cố, nhưng chắc chắn cũng có một số cái hại.
“La âm bà, những gì tôi nói, cậu nghe hiểu rồi chứ?”
Lý Đức Hiền đột ngột nhìn sang tôi, lão khoát tay ra sau lưng, nói: “Không hiểu cũng chẳng sao cả, chỉ là, học thuật phong thủy uyên bác thâm sâu, không phải thứ hạ cửu lưu nào cũng học được, nếu cậu muốn học phong thủy, thì không được đi làm mấy chuyện không ra gì kia nữa.”
“Phong thủy là thượng....”
Tôi hít sâu một hơi, vụt ngẩng đầu lên, lại nhìn lên đỉnh ngọn núi Nội Dương.
Sau đó tôi lắc lắc đầu, ngắt lời Lý Đức Hiền, rồi quay sang hỏi Cố lão gia: “Lão gia, tôi cũng có mấy lời muốn nói, nhưng tôi muốn lên núi xem một chút, không biết có được không?” “Đến chiều sẽ đóng cọc móng, lúc đó có thể đi xem.”
Cố lão gia cười cười, nói: “Giờ đã đến giờ tiệc trưa rồi, hay là La âm bà đợi xong bữa trưa đã?”
“Đóng cọc móng? Hết trưa là đóng?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Cố lão gia gật đầu: “Gần đây nhà họ Cố gặp không ít chuyện bẩn thỉu, sớm sửa phong thủy, sớm an tâm.”
Tôi lắc lắc đầu, cau mày nói: “Chuyện này tôi hiểu, nhưng cọc móng không được đóng lúc hết giờ trưa.”
“La âm bà, chuyện này còn có vấn đề gì?” Cố Nhược Lâm khẽ nói.
Cố lão gia cũng ngẩn người, nghi hoặc nhìn sang tôi.
Lý Đức Hiền thì mặt cười mắt không cười, nói một câu: “Ồ? La âm bà có kiến giải gì? Lúc nào đóng cọc móng, đều không có vấn đề gì chứ?”
“Không lẽ lại cứ phải đợi đến nửa đêm?” Lời nói của Lý Đức Hiền rõ ràng như có gai.
Tôi im lặng một lát, rồi mới nói với Cố lão gia: “Lão gia, Cố tiểu thư đã gọi tôi đến, thì tôi cũng nói lý giải của bản thân. Giờ vẫn chưa được nhìn thế đất chỗ khác, nên tôi cũng không biết phong thủy có vấn đề gì hay không.”
“Hết trưa đóng cọc móng, có thể trong đại bộ phận thời gian, đều là lựa chọn rất tốt, nhưng đối với việc nhà họ Cố chọn xây nhà phong thủy trên đỉnh núi mà nói, thì không phải là lựa chọn sáng suốt.”
“Ban nãy Lý tiên sinh đã nói rồi, nhà phong thủy trên đỉnh núi dưới nhìn Tuất Thổ, trên nhận Ngọ Hỏa, một nhà chiếm hai nhánh địa chi, đúng là phong thủy cực tốt!”
“Không sai.” Cố lão gia gật đầu, ánh mắt nhìn tôi rõ ràng càng đầy nghi hoặc, cũng kèm theo vài phần soi xét.
Cố Nhược Lâm thì rõ là có mấy phần lo lắng, cũng có cả hiếu kỳ.
Tôi hít một hơi thật sâu, hồi tưởng chi tiết nội dung của Trạch kinh, rồi tiếp tục nói: “Tuất Thổ là đất khô hanh, Ngọ Hỏa là lửa mặt trời, cũng là dã hỏa.”
“Xét về mặt âm dương địa chi, Tử Dần Thần Ngọ Thân Tuất thuộc dương, ở đây đã có hai dương. Về mặt ngũ hành, Tuất Thổ cũng là đất khô, trong đất khô có giấu lửa, như thế có hơi quá thiên về dương.”
“Thêm việc hết trưa trời nóng bức, khiến móng thuộc hanh khô, hanh khô ít con cháu, nên nếu xây căn nhà phong thủy này, nhà họ Cố e là sẽ ít con ít cháu.”
Tôi nói xong, mặt Cố lão gia lập tức biến sắc.
Cố Nhược Lâm cũng đầy vẻ hoảng hốt.
Vẻ mặt Lưu Văn Tam khi nhìn tôi, rõ ràng càng trở nên kinh ngạc.
Còn Lý Đức Hiền, mặt xị luôn xuống, tức tối nói: “Ăn nói linh tinh! Một đứa đỡ âm linh, cũng dám nói năng linh tinh chuyện phong thủy!”
“Cố lão gia! Chỗ tôi chỉ tuyệt đối là bảo địa phong thủy! Đừng có tin thằng nhãi này ba hoa chích chòe!”
Rõ ràng, sắc mặt của Cố lão gia trở nên mưa nắng khó lường, cũng vô cùng do dự.
Tôi hơi nheo mắt, hỏi thẳng: “Tôi muốn hỏi Lý tiên sinh một câu, ông lên núi xem qua chưa? Xem chỗ đất cằn hay là xem đỉnh núi?”
“Nếu là chỗ đất cằn, thì vì sao tướng núi từ núi xanh bình thường biến thành núi nghèo?”
“Nếu là đỉnh núi, thì xin hỏi quanh đỉnh núi có phần mộ không?”
“Trong một hoa giáp có từng xuất hiện sơn hỏa chưa? Phía dưới đá núi, có nền đá lớn hay không?”
“Ngồi núi cao nhìn nước xa, nước là nước tán tài, hay là nước tụ tài?”
Trong lòng tôi ôm một cục tức.
Tức ở chỗ Lý Đức Hiền nói đỡ âm linh là hạ cửu lưu!
Tức ở chỗ lão không coi ai ra gì, mở mồm là nói tôi không hiểu phong thủy!
Muốn xem phong thủy, thì từ sau không được đi đỡ âm linh!
Lẽ nào nói phong thủy thì bắt buộc phải cao hơn người một bậc?
Thế ông nội tôi không chỉ xem phong thủy, mà còn trấn xác đỡ âm linh...
Nếu đây đúng là lời mọi người nói, thì tôi nhận!
Còn lão Lý Đức Hiền này, thì cũng chỉ được có thế thôi!
Những lời ban nãy của lão, đâu đâu cũng là lỗ hổng! Lão không có tư cách quả quyết như thế!
Ông nội tôi còn chẳng nói Âm sinh cửu thuật không bằng Trạch kinh!
Lý Đức Hiền càng không có tư cách!
Tôi ném một loạt câu hỏi ra.
Sắc mặt Lý Đức Hiền, từ bình thường chuyển sang lúc đỏ lúc tái, cuối cùng biến thành màu gan lợn.
Lão chỉ vào mặt tôi, đôi môi mấp máy không ngừng.
Cuối cùng chỉ rặn ra được tám từ: “Ăn nói hàm hồ! Càn quấy bậy bạ!”